
là vị sư huynh của Thánh Thủ Như Lai Dược Vương Gia chăng?
Ngọc Diện Thần Bà “ạ” lên một tiếng :
– Ngươi cũng biết như vậy nữa sao?
Nhuế Vĩ đáp :
– Vãn sinh nghe Dược Vương Gia nói, sư phụ của người là Huỳnh Sơn Dã Tẩu, vị sư huynh của người học được chân truyền của sư phụ, tài nghệ rất cao, danh dương khắp Trung Nguyên.
Ngọc Diện Thần Bà thở dài :
– Trần Nhất Công rất xứng với cái danh đại hiệp! Lúc lão thành danh thì chưa ai biết tên tuổi Dược Vương Gia. Sau này, nhờ tinh thông y thuật mà Dược Vương Gia mới nổi tiếng trên giang hồ. Chẳng biết tại sao, Dược Vương Gia lại hạ độc giết chết sư huynh, sự kiện đó hiện nay vẫn còn là một nghi vấn trong võ lâm.
Ai ai cũng trách Dược Vương Gia bất nghĩa.
Nhuế Vĩ cũng thở dài. Nguyên do thì chàng biết, song nỡ nào tiết lộ, gây bại hoại thinh danh của Dược Vương Gia!
Ngọc Diện Thần Bà tiếp :
– Danh vọng của Trần Nhất Công rất lớn, trên hẳn già. Lão ấy mà còn đến, thì chuyến đi của già cũng không uổng! Người đến sau cùng là Trung Châu Thần Kiếm Lưu Trung Trụ, danh khí trên già mấy bậc!
Nhuế Vĩ kêu lên :
– Sư bá của vãn sinh!
Ngọc Diện Thần Bà kinh ngạc :
– Ngươi nói sao? Trung Châu Thần Kiếm là sư bá của ngươi?
Nhuế Vĩ gật đầu :
– Đại sư bá của vãn sinh! Có điều vãn sinh không biết đại sư bá có cái hiệu Trung Châu Thần Kiếm!
Ngọc Diện Thần Bà thở dài :
– Ngươi không biết cũng phải. Sau cuộc hội tại Hoa Sơn, Lưu Trung Trụ bỏ luôn cái hiệu đó. Qua hơn bốn mươi năm dài, trừ một số lão thành còn sống sót, không ai biết đến cái hiệu Trung Châu Thần Kiếm của lão cả!
Nhuế Vĩ hỏi :
– Tại sao vậy?
Ngọc Diện Thần Bà đáp :
– Lão bị Hồ Nhất Đao đánh bại, cho rằng mình không xứng với cái hiệu đó, nên bỏ luôn!
Bà nhìn Nhuế Vĩ, rồi tiếp :
– Không ngờ Lưu Trung Trụ lại là đại sư bá của ngươi! Bình sanh, già chỉ phục hai người, một là Huỳnh Sơn Trần Nhất Công và hai là đại sư bá của ngươi đó! Già không hề thu nhận đồ đệ, song phải thu Lưu Dục Chi, bởi nàng là dòng dõi của Lưu Trung Trụ.
Bà không hỏi sư phụ của Nhuế Vĩ là ai. Bà là con người tự phụ, ngoài Trần Nhất Công và Lưu Trung Trụ, bà chẳng xem ai bằng bà! Không hỏi sư phụ của chàng là ai, bà vẫn công nhận võ công của chàng rất khá!
Nhuế Vĩ thừ người, thầm nghĩ :
– “Đại sư bá mẫu chết vì sản nạn, người con chết lúc sanh ra, thì làm sao đại sư bá có người nối dõi? Huống chi, đại sư bá không hề tục huyền!”
Thấy chàng thờ thẫn, Ngọc Diện Thần Bà hỏi :
– Ngươi không được khỏe?
Nhuế Vĩ lắc đầu :
– Không sao! Chẳng có sao!
Ngọc Diện Thần Bà rất kỳ quái về thần thái của chàng. Bà ngẩng mặt lên nhìn trời. Thái dương lên chưa đến đỉnh đầu. Vô hình trung, bà dùng tay phe phẩy cho mát mặt.
Nhuế Vĩ hỏi :
– Sau khi đại sư bá vãn sinh đến, thì vũ hội khai mạc?
Ngọc Diện Thần Bà gật đầu :
– Khai diễn liền, Hồ Nhất Đao vòng tay chào bốn phía, lộ vẻ đắc ý, thốt mấy câu khiêm tốn, đoạn vào đề ngay. Lão đòi lãnh giáo vũ học của cả bọn già bốn người, cho rằng trong võ lâm thời kỳ đó, chỉ có bọn già là xứng đáng đại diện cho nền vũ học Trung Nguyên. Lão xưng là hậu học, dù niên kỷ chẳng kém ai, điểm đó gây hảo cảm nơi bốn người. Cuộc so tài bắt đầu. Già ra trận đầu. Hồ Nhất Đao thắng già trong vòng ngàn chiêu. Già bại, nhưng tâm phục, không hề nói gì. Tuy nhiên dù sao thì cũng khó chịu ít nhiều. Trận thứ hai là trận của Lưu Trung Trụ, đấu với Âu Dương Long Niên, bất phân thắng bại. Già không nhìn, bởi còn khó chịu vì cái bại của mình. Xong cuộc tỷ thí cho ngày thứ nhất. Đến ngày thứ hai.
Hồ Nhất Đao đấu với Âu Dương Long Niên, Hồ Nhất Đao thắng Âu Dương Long Niên trong vòng ngàn chiêu đầu. Có kẻ bại như mình, già hết khó chịu ngay.
Phần già, trong ngày thứ hai đó, đấu với Huỳnh Sơn đại hiệp. Đủ ngàn chiêu, Huỳnh Sơn đại hiệp thu tay lại, xin hòa. Già biết, nếu đấu tiếp là già phải bại, đại hiệp cố ý nhượng già, già vô cùng cảm kích. Sau đó, Lưu Trung Trụ đấu với già, cũng nhượng già như vậy. Đến nay, già vẫn còn phục khí độ hai vị đó. Cuộc đấu diễn ra liên tiếp bốn hôm. Mỗi hôm Hồ Nhất Đao đấu với một người và cứ đến chiêu thứ một ngàn mới thắng, trong khi lão có thể thắng trước hơn, hoặc kéo dài cuộc đấu quá số ngàn chiêu, còn bọn bốn người của già thì bình hòa, không ai thắng ai bại. Già nhận ra Huỳnh Sơn đại hiệp và Trung Châu Thần Kiếm cố ý nhượng rõ rệt, chỉ có Âu Dương Long Niên thì thực sự quyết thắng, song không thắng nổi ai. Lão không phục Hồ Nhất Đao, tìm cách kích thích cho ba người bọn già liên hữu với lão, hạ Hồ Nhất Đao. Bọn già cũng biết là Âu Dương Long Niên xúi quẩy, song Hồ Nhất Đao cao ngạo quá, giải thích lý do đợi đến chiêu một ngàn mới quyết thủ thắng. Sở dĩ thế, là vì lão cho rằng bọn già dù sao cũng đã thành danh, lão muốn giữ thể diện cho, chứ thật ra thì lão dư thắng trong vòng năm chiêu thôi! Già tức khí, tái đấu. Quả đúng như Hồ Nhất Đao khoa trương, đến chiêu thứ năm, già bại. Rồi Âu Dương Long Niên cũng bại nơi chiêu thứ năm.
Huỳnh Sơn đại hiệp và Trung Châu Thần Kiếm bại tại chiêu thứ bảy. Hồ Nhất Đao chấp cả bốn người. Già và Âu Dương Long Niên vào trước. Vừa giao thủ, già và Âu