Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327222

Bình chọn: 10.00/10/722 lượt.

h quân Siu Khoằn bắn xối xả, hướng cả vào Voòng Chí Plan.

Từ chỗ nấp, Phượng Kiều, Nguyệt Tú cùng rú lên hốt hoảng, khi thấy Voòng Chí Plan ngã chúi xuống. Hai cô gái tưởng đâu Voòng Chí Plan đã trúng đạn. Chừng nhìn lại thấy Voòng Chí Plan đang rời khỏi Voòng Lầu, tay phủi phủi quần áo, hai cô gái mới an tâm. Thì ra trong lúc hốt hoảng muốn cứu Voòng Sềnh và đám quân H mông, Chí Plan đã quên cả nguy hiểm do cánh quân Siu Khoằn mang lại, cô rời chỗ nấp, ra hiệu cho Voòng Sềnh cận tướng, suýt làm mục tiêu cho cánh quân Siu Khoằn. Rất may, Voòng Lầu đã nhanh như mũi tên bắn, từ chỗ nấp bay ra, ôm lấy Voòng Chí Plan, đẩy cô Công Chúa H mông ngã sấp xuống, tránh được cái chết trong dường tơ kẽ tóc.

Nhờ tiếng hét của Voòng Chí Plan, Voòng Sềnh cận tướng và đám quân H mông dừng lại kịp, không bị phạm địa hình. Nếu không, hậu quả sẽ khôn lường. Voòng Sềnh, vội dẫn đám quân H mông rẽ vòng đến chỗ bụi rậm có Voòng Chí Plan, Phượng Kiều nấp. Voòng Sềnh xuống ngựa, chào hỏi mọi người, đoạn bảo bọn thuộc hạ trao ngựa cho mọi người. Voòng Chí Plan, Phượng Kiều, cùng phóng lên ngựa, dẫn đầu đoàn quân H mông, đối đầu cùng cánh quân Siu Khoằn. Lẫn với tiếng súng, tiếng quân cả hai bên cùng reo hò, trợ Oai cho phe mình, và cũng muốn áp đảo đối phương. Thấy Phượng Kiều và Voòng Chí Plan dẫn quân xung trận, Nguyệt Tú cũng định thúc ngựa cùng hai cô gái Chí Plan, Phượng Kiều ra trận, nhưng Đại Sơn Vương đã cản lại, ghé tai nới nhỏ câu gì đó, nên Nguyệt Tú ngừng lại, không theo Phượng Kiều, Voòng Chí Plan nữa. Bên kia suối, tiếng quân của Siu Khoằn hò càng nổi lên ầm ĩ, vì trông thấy mấy nữ tướng đã ra trận.

Viên phó đảng cùng Siu Khoằn liền ngừng bắn, tra đạn thêm, đoạn giơ tay vẫy mấy tên đầu lĩnh khác tới, và cùng tiến ngựa lên. Cách suối mấy chục thước, cả bọn dừng lại. Một mình Siu Khoằn cho ngựa từ từ bước lên sát bờ suối, quát vọng sang:

– Đại Sơn Vương đâu? Chúng ta chờ đợi đã lâu ròi. Khôn hồn đưa trả Nguyệt Tú đây, chậm trễ, hối không kịp đó! Có gan hãy ra đây cho ta khai súng!

Mấy thiếu nữ cùng cau mày liễu, chưa ai kịp lên tiếng thì Voòng Lầu lẩm bẩm như nói một mình:

– Chà thằng Khoằn này tài cán chi mà được đọ súng với thầy ta.

Thầy a? Thầy cho phép…

Voòng chưa nói hết câu, Đại Sơn Vương đã nhẹ phất tay làm hiệu:

– Cho nó câm miệng lại. Nhưng hãy để nó sống còn có việc cần đến.

– Dạ.

Nhanh nhẹn, Voòng giật khẽ tay cương, cho ngựa tiến lên, hùng dũng ngang tàng trong dáng dấp Hải Sơn Vương Bắc Hải. Từng bước một, vó câu khua chậm ở mặt đất có đá dăm, sạo gợm, khô cằn, thân hình lực lưỡng của Voòng lắc lư theo nhịp ngựa bước. Còn cách Siu Khoằn khoảng mấy chục thước, Voòng Lầu dừng ngựa trỏ tay sang gã đầu lĩnh to lớn dị thường, mắng lớn:

– Ngươi được bao tài sức dám lộng ngôn vô lễ, có trò gì khá giở ra, để ta cho biết tài Đa Sát!

Siu Khoằn trợn mắt, giọng trịch thượng:

– Hãy về gọi Đại Sơn Vương ra đây! Mi bất quá là một tên quân hầu tướng giặc, khá lui mau!

Voòng cười nhạt:

– Thằng phản thầy! Để ta cho coi tài lính hầu của Đại Sơn Vương.

Dứt lời, Hải Sơn Vương lấy trong túi ra một đồng xu, tay trái giơ lên, quát lớn:

– Quân tướng địa khu hãy coi đây!

Tiếng quát vừa dứt, viên tướng giặc miền bể Bắc thúc ngựa tế đại vòng tròn, và thình lình văng mạnh đồng xu lên cao về phía trước, rồi theo đà ngựa phi xốc tới, rút súng bắn theo, nhanh như chớp. Ba quân vừa thấy tiền đồng loang loáng từ cao rơi xuống, vụt lại cất lên, vừa lúc ngựa Voòng vượt qua, Voòng hơi ngoái mình lại, bắn về phía sau, hất bổng đồng tiền vừa rơi xuống. Ba quân còn đang trố mắt ngó tiền rơi, thì Voòng đã lại lộn phắt ngựa bắn luôn phát thứ ba, lần này đồng tiền vọt lên cao tới mấy trượng, xoay sáng như chớp, trong khi ngựa lướt qua, vòng một đường cung, để đảo lại, vừa kịp đón đồng tiền rơi xuống đầu ngựa. Ba quân chỉ chớp mắt một cái, đã thấy Voòng cắp đồng tiền vào hai ngón tay, giơ cao trong nắng sáng, miệng nhếch cười tươi tắn. Tiếng reo hò nổi lên, vang dậy khắp trận địa, súng mũ thi nhau nhảy lên không trung, quân sĩ đôi bên thích chí quá, quên bẵng đang bố trận, tất cả đều vỗ tay khen ngợi nhiệt tình như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn nghệ thuật xạ kích tuyệt vời tại diễn võ trường.

– Tài quá anh em ơi!

– Giỏi lớ! Giỏi lớ! Say ô!

– Nùng đầu lĩnh? Đến phiên đầu lĩnh trổ tài!

– Đầu lĩnh! Đầu lĩnh!

Từ trong hàng quân địa khu, nhiều tiếng hò la thúc giục Siu Khoằn. Voòng Lầu vẫn giơ cao đồng tiền, đánh ngựa lướt dọc bờ suối, đoạn ghìm cương, hướng sang Siu Khoằn đứng, lớn tiếng:

– A Khoằn! Ngươi có giỏi hãy bắn thử xem tài nghệ là bao mà dám định đấu súng cùng bực thầy Thập Vạn Đại Sơn!

Từ khi thấy Voòng Lầu trổ tài bắn tiền, Siu Khoằn mới giật mình biết kẻ địch vô cùng lợi hại, lúc quân đôi bên hò reo tán thưởng, Khoằn đã giận tái mặt, vừa thấy Voòng Lầu phóng ngựa dừng sát bờ nước, mắt Khoằn vụt lóe lên một tia chớp cơ mưu, Voòng vừa dứt lời, viên đầu lĩnh đã vọt ngựa lên, giữa tiếng reo hò của quân sĩ – A Khoằn!

Dứt liếng, Voòng Lầu quẳng mạnh đồng tiền qua dòng suối và điềm nhiên khoanh tay, ngửa mặt nhìn the


80s toys - Atari. I still have