
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326952
Bình chọn: 7.00/10/695 lượt.
vừa chỉ vào chiếc ghế giữa phòng. Phượng Kiều như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Nàng thở một hơi dài, cảm động nắm lấy tay người yêu:
– Em không ngủ đâu! Em ngủ, anh thức sao được Anh ngủ, em canh cho.
– Đã bảo…
– Hay em thức nói chuyện với anh!
– Đã bảo ngủ cho lại sức. Anh quen rồi, và đã ngủ trước từ Hà Nội rồi.
Cuối cùng, Phượng Kiều đành ngả lưng xuống giường và mệt quá, thiếp lúc nào không biết. Khi nàng tỉnh dậy thì ánh nắng đã dội qua cửa sổ, chiếu từng vệt vào phòng. Đại Sơn Vương ngồi gục mặt xuống bàn, có dáng mệt nhọc quá, cũng đã chợt thiếp từ lúc nào rồi. Phượng Kiều rón rén xuống bên người yêu, lặng lẽ đứng nhìn người đàn ông giang hồ, lòng càng…
Thấy Hồng Lĩnh vẫn mặc sơ mi, quần dài, hai bên túi quần vẫn giắt cặp súng, trong ống tay vẫn ngầm đeo một túi dao lá liễu, Phượng Kiều đứng ái ngại nhìn, suy nghĩ mấy khắc, đoạn nhè nhẹ rút súng, dao ra, đặt dưới đệm. Hơi gió sớm lùa qua khe cửa khiến Phượng Kiều chợt thấy lành lạnh. Nàng vội lấy chiếc khăn dạ, choàng lên lưng Hồng Lĩnh và rồi, ghé vai ôm xốc chàng lên, đặt nằm trên giường, và đắp chăn cẩn thận. Đại Sơn Vương ngủ mệt vẫn không hay biết gì cả. Phượng Kiều âu yếm vuốt nhẹ tóc người yêu, rón rén ra đứng bên cửa sổ. Lòng thiếu nữ phơi phới nao nao, chì muốn bật lên mấy câu hát, nhưng sợ Hồng Lĩnh mất giấc ngủ ngon. Nhìn cảnh phố sớm mãi, quay ngó đồng hồ thấy dã gần mười giờ, mà Hồng Lĩnh vẫn ngủ đều. Phượng Kiều liền đi rửa mặt, thay y phục đi rừng, trang điểm qua loa, rồi vào sửa soạn trà nước. Lửa đèn cồn vừa réo, thì Đại Sơn Vương chợt tỉnh. Chàng mở mắt ra thấy mình nằm trên giường, ngạc nhiên, vội tung chăn nhổm dậy. Phượng Kiều đang lúi húi bơm đèn, thấy động ngẩng lên, nhoẻn miệng cười:
– Anh đã dậy! Vừa kịp nước sôi.
Hồng Lĩnh xuống giường, nhún vai mấy cái, bước đến bên Phượng Kiều.
– Em thức lâu rồi à ! Sao không gọi anh? Mà sao…
Phượng Kiều hơi thẹn, giọng âu yếm:
– Em mệt quá! Ngủ chả biết trời đất gì cả, tỉnh dậy thấy anh đang ngủ gục bên bàn, em phải xốc anh lên giường đấy!
Đại Sơn Vương mỉm cười:
– Không ngờ lại mệt đến thế. Thật đúng là ngủ đến nỗi khiêng đi không biết!
Phượng Kiều trách:
– Ai lại đêm lạnh, đầy muỗi rừng mà cứ ngủ ngồi được! Này! Anh coi nước sôi giùm, em bận một chút!
Hồng Lĩnh thấy hay hay, ngồi phắt xuống:
– Nào đâu? Bơm đèn hả? Được, để đấy anh! Em làm gì cứ làm đi!
Phượng Kiều đứng lên:
– Không có gì đâu! Để em xuống bảo họ đem đồ điểm tâm lên!
Dứt lời, nàng quay ra, bưng thau nước, khăn tay, bàn chải, xà phòng… vào…
– Anh rửa mặt thay y phục đi nhé !
Hồng Lĩnh nhìn theo dáng người yêu thoăn thoắt bước đi, lòng tràn ngập thương cảm. Đã lâu lầm rồi, chàng trai phong trần lăn lộn, mới cao hứng, ngâm nhẹ một bài thơ Đường cảm khái lâng lâng, quên hết mọi ưu tư oan trái. Phượng Kiều lên, thấy người yêu vừa cài khuy sơ mi vừa ngâm thơ, có vẻ vui vẻ lắm, nàng đứng lại giữa cửa, chờ chàng ngâm dứt, mới vào:
– Giọng anh ngâm ấm lắm! Lần đầu tiên em mới được nghe! Thật em không ngờ anh lại có tâm hồn thi sĩ sâu sắc đến thế!
Đại Sơn Vương mỉm cười:
– Thôi đi! Anh hát em khen cũng như chuyện! Đứng nghe trộm lúc nào đấy!
Phượng Kiều ngồi xuống bên đèn cồn:
– Gớm! Nước trào cả rồi, ông tướng!
Vừa nói, nàng vừa nhấc chiếc ấm “Cò bay” lúi húi sửa soạn trà nước.
– Anh à!
– Gì đó? À, súng dao đâu nhỉ?
– Không biết! Anh hãy lại uống trà đã. Xem em pha có ngon không?
Đang tìm súng, thấy Phượng Kiều gọi, giảng đàn bà trách móc, khiến Hồng Lĩnh vội đến bên bàn, vừa đỡ lấy ly nước vội khen:
– Chà! Ngon quá!
Thấy nàng lườm, chàng vội chống chế.
– Ngửi qua hương đã biết vị. Hình như có ướp hoa sói thì phải!
– Thì anh hãy uống xem đã! Chưa chi đã vội khen…
Phượng Kiều vừa mừng vừa lo. Ăn xong, lúc hai người sắp rời lữ điếm, trong lúc Hồng Lĩnh đang quay lưng cài buộc khuy sắc, thì bất thình lình Phượng Kiều vụt quát lớn:
– Rút súng ra! Đến giờ ta bắn đây.
Đang cúi mặt, chợt thấy tiếng Phượng Kiều quát sau lưng, Hồng Lĩnh giật mình, phản ứng tự nhiên, xoay vụt người lại, hơi xoạc cẳng, hai tay đánh vút xuống bên sườn. Phượng Kiều vừa rút súng ra chĩa Vào Hồng Lĩnh thì hai tay chàng đã nắm gọn hai khẩu súng trong cái thế phản ứng nhanh như điện của Thần Xạ Đại Sơn Vương cố hữu.
Nhưng… chàng không bắn. chỉ ngơ ngác nhìn Phượng Kiều. Thiếu nữ thấy thế vùng đút súng vào túi quần, cất tiếng cười khanh khách, chạy vụt lại ôm chầm lấy người yêu. Hồng Lĩnh ngạc nhiên, buông thõng súng, giọng hơi gắt:
– Em… sao lại…
Không để chàng nói hết lời, Phượng Kiều đã thỏ thẻ:
– Ông thầy dạy em thường bảo:
Khi xúc động về… tình yêu, phản ứng thình lình thường chậm. Em… thử anh xem sao!
Hồng Lĩnh chợt hiểu nghiêm mặt:
– Nhưng sao lại thử em… nguy hiểm thế. Lỡ anh phản ứng tự nhiên bấm cò thì sao?
– Em biết trước là không khi nào anh bắn mà!
Thấy chàng vẫn có vẻ giận trách, Phượng Kiều cười hóm hỉnh:
– Kìa! Anh giận em đấy à! Vả lại… súng có đạn thật đâu mà anh mắng em!
Hồng Lĩnh vội lật súng xem quả nhiên toàn đạn đầu giấy, lúc nãy vội không biết. Chàng liền ném súng xuống mặt bàn:
– Hừ! T