
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326884
Bình chọn: 9.00/10/688 lượt.
ướng. Voòng Lầu bị bắt rồi!
Đại Sơn Vương đặt phắt tay lên vai hắn.
– Voòng bị bắt?
– Dạ, trên bãi biển. Vừa ngoài Tàu Ô chèo xuồng về, bị chúng chực sẵn. Đám bọn quan binh, đến hai mươi tay súng. Chúng tôi từ Phòng ra đón, mới tới đã thấy động phải nấp đi.
– Voòng đi có một mình?
– Dạ. Chúng tôi đã toan liều mạng đánh tháo nhưng lúc đó chỉ có mấy tay súng ngắn, còn quan binh có vẻ đã bố trí cẩn mật, hình như đã biết trước cả.
Đại Sơn Vương nheo mắt nhìn ra ngoài phố vắng, dáng suy tính.
Đoạn quay hỏi người lạ:
– Hiện chúng giam Voòng ở đâu?
– Bẩm… đã đưa ngay về Hà Nội. Hiện giữ tại Sở Mật thám để lấy khẩu cung, chưa đưa sang Hoa? Lò.
Đại Sơn Vương xem đồng hồ, quay bảo người thuộc hạ:
– Đến đây mấy người?
– Dạ, hai. Anh kia lảng vảng bên kia đường.
Đại Sơn Vương hơi gật đầu, lẩm bẩm một mình:
– Lạ thật! Sao chúng biết rõ hành tung của Voòng Lầu? Hừ!
Chàng đi đi lại lại khắp phòng, miệng mím chặt, cặp mắt như bốc cháy!
– Đi giải cứu ngay Voòng Lầu, chú xuống trước chờ ta.
Gã thuộc hạ, có vẻ ngạc nhiên về quyết định chớp nhoáng của chủ tướng, mấp máy môi toan nói gì, thấy chủ đã quay mặt đi, gã bên lặng lẽ mở cửa, xuống đường. Mấy phút sau, Hồng Lĩnh tắt đèn, lách mình ra ban công, đứng im mấy khắc, nhìn xuống đường. Viên tướng Thập Vạn Đại Sơn mặc y phục màu đen tới, đi giày vải nhẹ, mũ kéo sụp xuống trán, lưng thắt dây đạn, cặp súng bên sườn nằm khuất sau áo choàng mưa rộng.
Đại Sơn Vương dẫn cả hai thủ hạ thẳng tới trước Sở Mật Thám, đảo một vòng, quan sát. Khu sở được canh phòng cẩn mật, cổng kín, tường cao, ngoài vọng gác tiền lờ mờ hiện bóng lính canh đôi, lưỡi lê cắm ngọn súng sáng bạc dưới vùng sáng điện gần đấy hắt vào. Bên trong im lặng như tờ. Thỉnh thoảng một vài cơn gió thổi rào cành lá sấu, bàng, rụng lộp bộp xuống mặt đường và lăn lông lốc trên những vũng nước nham nhở.
Đại Sơn Vương đi khuất dưới bóng cây, xem xét một lượt đoạn dẫn thủ hạ vòng về phía sau Sở Mật Thám, vụt vào ngõ Liên Trì.
Hàng phố đều đã ngủ vùi từ lâu, cửa đều đóng kín mít. Đại Sơn Vương dẫn thủ hạ leo lên nóc nhà, len lỏi lần tới bên tường hậu. Nhưng vừa tới nơi, Đại Sơn Vương đã vội kéo thủ hạ nấp vào bóng tối, trừng mắt nhìn vào phía trong, hết sức ngạc nhiên. Vì gia cảnh vắng lặng, phía trong vừa thấp thoáng bóng người từ trên cây đu mình xuống đất, chập chờn vút vào nẻo trung tâm mất dạng. Một bóng rất nhanh, có vẻ từ bên ngoài vượt vào. Đại Sơn Vương chú ý quan sát thấy một cành cây xõa cách ngọn tường không xa. Chàng truyền thủ hạ canh chừng, đoạn rút trong mình ra một đoạn dây thừng nhỏ, tung quấn vào cành, rồi nhẹ nhàng đu mình vào phía trong, êm như lá bay.
Không chậm trễ, chàng cuộn vội thừng giắt lưng, đoạn rảo bước theo bóng người kia.
Men theo đêm tối, thấy có bóng lính canh đứng sững trong vọng gác, chàng lần êm tới sát sau lưng toan ghì lấy, chợt định thần nhìn kỹ lại, nhờ ánh điện vật vờ, mới rõ tên lính canh đã bị trói chặt cứng đứng im như pho tượng, mồm nhét đây giẻ. Ngạc nhiên, chàng đưa mắt về dãy nhà tạm giam và băng mình len lỏi tới. Tới phòng giam Voòng Lầu, chàng ngạc nhiên vì khoá đã mở, cánh cửa chỉ khép hờ.
Hé nhìn vào, thấy tối om, chợt từ trong, một tia đèn bấm lóc lên từ từ một vòng suốt căn xà lim trống rỗng, tiếp theo, có tiếng người lẩm bẩm một mình nghe thấy băn khoăn… bực bội:
– Quái lạ! Hắn đâu rồi? Chẳng lẽ…
Vừa nghe tiếng xong. Đại Sơn Vương đã nhận ngay ra, chàng liền lách vụt vào không chờ thêm một khắc. Thấy có kẻ lách vào theo gió lùa, bóng người đứng bên trong giật mình, vùng chiếu phắt đèn bấm vào, và lập tức khẽ bật lên:
– Kìa… Ông Hồng Lĩnh!
– Cô Phượng Kiều…
Đại Sơn Vương nhếch miệng cười, tiếp luôn:
– Cô cũng tới đây? Phải chăng…
viên tướng chợt ngừng lời chua chát, vì thiếu nữ run giọng:
– Ông…xin ông hiểu cho. Tôi đến đây định cứu Voòng Lầu…
Không ngờ…
Đại Sơn Vương đưa mắt nhìn quanh phòng giam, có dáng suy nghĩ, chợt hỏi Phượng Kiều:
– Cô đã trói tên lính canh bên ngoài?
Thiếu nữ lắc đầu đoạn tiếp luôn:
– Tôi mới được tin cách đây mấy tiếng không rõ ông đang ở đâu, nên tính vào cứu Voòng đã…
– Thế… Ông thân cô?
Thiếu nữ buồn rầu:
– Thầy tôi trên Cao Bằng. Tôi về đây có một mình cùng đứa ở gái…
Giọng cô gái đượm nhiều xót xa trách móc, khiến Hồng Lĩnh đứng im mấy khắc, rồi khẽ nói:
– Ta nên ra thôi! Đứng đây lâu bất lợi.
Không thấy Phượng Kiều đáp, chàng nhắc lại:
– Ta ra thôi! Cộ..
Thiếu nữ vẫn không nhúc nhích và tự nhiên chiếc đèn bấm trên tay nàng rơi phịch xuống sàn xi măng. Ngạc nhiên, Hồng Lĩnh vội cúi nhặt, trao lại nàng, chàng thấy thiếu nữ đang cúi đầu cắn chặt vành môi, ngực rung rung hình như thổn thức nghẹn ngào, cố nén. Chàng ngơ ngác mấy khắc, chẳng biết nói sao, lại nhắc:
– Đứng đây lâu bất lợi. Quân lính có thể…
Hình như cảm xúc chất chứa mãi, không nén được, thiếu nữ vùng bật lên, nghẹn ngào:
– Em không chịu được nữa, sống cũng bằng vô ích. Dây oan nghiệt mong chi cởi được…
Tự nhiên Hồng Lĩnh thấy lòng nao nao, nghe lời thổn thức của Phượng Kiều, chàng đành dìu thiếu nữ ra ngoài. Nhưng tới lúc ánh điện màu