Pair of Vintage Old School Fru
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326165

Bình chọn: 7.00/10/616 lượt.

tôi đối phó…

Phượng Kiều đăm đăm nhìn Hồng Lĩnh. Thiếu nữ bất giác khẽ thở dài:

– Nhưng quanh hẻm, hiện có nhiều tay súng bao vây chặt, làm thế nào có thể…

Hồng Lĩnh đưa mắt nhìn quanh, đoạn nhếch miệng cười chua chát:

– Cô cứ yên tâm ra ngoài. Tuy lâm tử địa, nhưng chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu?

Thiếu nữ đưa mắt ngắm địa thế. Trong mấy khắc, hình ảnh đêm trước đây vụt hiện lên trong đầu óc, từ lúc sa cơ bị giặc Thoòng đánh bắt, đến phút hai người đàn ông giang hồ không quen xả thân giải cứu rồi suýt lại bị sa tay giặc Thoòng, cả… bị suối lũ lại cuốn dị..

Những hình ảnh gian nan linh động bất ngờ, nổi lên rõ rệt như một cuốn phim rực rỡ, trong đó hình dáng ông già quắc thước với hai tay súng thần xạ nổi bật lên như tô bằng ánh điện sáng ngời.

– Nhưng… tình thế…

Thiếu nữ vừa cất lời, chợt tiếng súng từ bốn phía lại nổ ran, đạn réo ngay trên đầu. Cô gái chau mày, đảo mắt nhìn quanh hẻm. Vừa lúc đó, phía sau, có tiếng gụi lớn, vọng truyền vào hẻm:

– Phượng Kiều… iều… Ra mau…au…

Nghiêng đầu lắng nghe, thiếu nữ nhận ra ngay tiếng cha gọi.

Nàng còn đang tần ngần chưa biết tính sao, thì Hồng Lĩnh đã giục:

– Thôi! Cô nên ra!…. Và tôi thành thực khuyên cô nên về ngay trại là hơn.

– Như ông làm sao thoát khỏi chỗ tử địa này?

– Chúng tôi chờ bên ngoài xông vào!

Tự nhiên, Phượng Kiều buột miệng:

– Thế thì ông chưa biết thầy tôi. Người từng quen chạm súng nơi địa hiểm, biết ông là Thần Xạ Đại Sơn Vương, đời nào lại còn cho quân ló đầu vào tấn công. Chắc chắn, bên ngoài chỉ vây chặt và chờ bên trong ló mặt ra thôi!

Lời nói của thiếu nữ khiến Hồng Lĩnh bất giác đưa mắt nhìn Voòng Lầu, như trao đổi và thông cảm về một mối lo đã dự tính.

Tiếng Trần Tắc lại gọi phía sau, lần này gần lắm. Như có sẵn chủ định, Hồng Lĩnh vội vẫy tay bảo Phượng Kiều:

– Cô nên ra mau! Đứng đây e bất tiện, lỡ lạc đạn có khị..

Thiếu nữ dùng dằng, không muốn rời chỗ đứng. Nàng cũng không lên tiếng đáp lại giọng cha gọi. Chợt mắt nàng thoáng rực lên một tia sáng quyết định. Nàng bước thẳng tới trước Hồng Lĩnh, giọng nhanh và thấp:

– Tình thế này, chỉ còn một cách, ông lấy tôi làm mộc, thoát nơi tử địa! Ngay bên ngoài có sẵn ngựa buộc. Đám quân đó không dám xả súng vào tôi đâu.

Hồng Lĩnh thản nhiên, lắc đầu:

– Cô chưa đánh giá được mạng tôi trước ông thân đâu. Nếu cần, ông sẵn lòng mua xác tôi với giá cả người thân thiết nhất của ông.

Câu nói của người tuổi trẻ giang hồ vụt gieo vào lòng cô gái họ Trần một sự ngạc nhiên ghê gớm, liền với sự chán nản nặng nề. Như linh cảm rõ được tầm nghiêm trọng sâu sắc của mối ẩn thù giữa hai người đàn ông, cô gái thông minh đăm đắm nhìn. người trai trẻ, đoạn chậm chạp quay mặt đi, không nén được một tiếng thở dài buồn mênh mang. Đưa mắt trông theo thiếu nữ cho đến lúc khuất bóng ngoài đường hẻm, Hồng Lĩnh lẳng lặng rời mỏ đá, bước về cạnh Voòng Lầu.

Khuôn mặt Thần Xạ Đại Sơn Vương trở nên xa xôi, bên tiếng súng thỉnh thoảng lại nổi lên loạn xạ rồi vụt chìm mau trong gió luồng hêm núi. Rất lâu không thấy chủ nói gì, người thuộc hạ khẽ lên tiếng:

– Thầy à! Chúng nó chỉ bắn canh chừng, có lẽ chúng nhất định chờ thì thôi.

Hồng Lĩnh ngước mắt nhìn lên cao.

– Mặt trời sắp đứng bóng. Phải chờ đêm tối mới liệu cách được.

Hừ! Hắn kiên gan lắm, nhất định không chịu ló mặt đối diện ta.

Người bộ hạ trung thành, đảo mắt quan sát và lầm bầm, bực tức:

– Hừ! Sắp ra khỏi hang hùm, còn bị nó vây hãm… chỉ đành chờ đêm tối.

Vừa nói, Voòng vừa trao bình nước cho chủ:

– Chỉ còn một ít. Thầy liệu dùng kéo dài đến đêm cho đỡ mệt.

Đỡ lấy bình nước, Hồng Lĩnh khẽ lắc lắc, đoạn nhấp giọng qua loa. Và hai thầy trò Đại Sơn Vương lẳng lặng ngồi dựa vào hông vách đá, mắt lim dim như thả tâm trí về miền Thập Vạn Đại Sơn để tưởng đến những tay súng ngang tàng cách xa chỗ chủ tướng hàng ngàn cánh rừng trùng điệp.

Thời gian lặng nề trôi qua, từng phút, từng phút… hồi hộp… rình nấp… giữa những tiếng súng nổ dập dờn như hú tim.

Mặt trời chậm chạp gục xuống bên kia hẻm núi. Bóng tối bôi nhọ rừng hoang. Nằm lọt giữa những vách núi đá dựng, vùng hãm địa bị bóng tối lẫn bóng núi đổ xuống, trông đen ngòm như than Tàu. Hai người đàn ông giang hồ ngửa mặt nhìn lên vòm trời nham nhở bên ngoài vách núi, rất lâu, không ai nói một lời. Chợt Vòng Lầu khẽ bảo Hồng Lĩnh:

– Thầy à! Không thấy chúng bật đuốc. Giờ có lẽ tới mười giờ đêm rồi còn gì?

Hồng Lĩnh có dáng suy nghĩ, người đàn ông giang hồ đưa mắt ngó ngọn núi đem ngòm khắc vào nền trời mờ tối, lẩm bẩm:

– Hẻm này hẹp lắm! Hắn có thể đủ thời giờ kiếm mìn phá núi và lựu đạn thả xuống lắm!

Hình như người thuộc hạ cũng đã nghĩ tới điều đó, Voòng nối lời:

– Quèn núi không cao mấy, từ sáng đến giờ, chúng nó có thể leo lên ngọn từ lâu, túc trực sẵn… a thầy! Bực quá, đây chỉ có đá, không có cây cối để chế ngay mộc che, dựa lưng mà đánh thốc ra!

Hai thầy trò im lặng, suy nghĩ. Bên ngoài tuyệt không tiếng động. Sự im bặt tiếng súng càng dìm vùng hãm địa vào sự im lìm…

chờn chợn… đây bất trắc. Mười phút sau, Hồng Lĩnh chợt hỏi Voòng Lầu:

– Còn hai lựu đạn, phải không?

– Vâng… mà