Polaroid
Tháng ngày ước hẹn

Tháng ngày ước hẹn

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323783

Bình chọn: 7.5.00/10/378 lượt.

h cải tà quy chính, em lại…”

“Em “lại” làm sao?” Phong Lan hỏi bâng quơ. “Đàn ông lớn tuổi thường thích thỏ non, lúc đó em lại chín kĩ quá rồi phải không?”

“Đúng là không đúng thời điểm cũng là do duyên phận.” Tăng Phi đóng cửa xe ô to cho Phong Lan. “Em xinh đẹp hơn trước rất nhiều, anh lại không được bằng hồi đó nữa, coi như hòa nhỉ. Lái xe cẩn thận nhé, lát nữa gặp.”

Tăng Phi và Phong Lan kẻ trước người sau đi vào trong nhà hàng của cô, vẫn chưa kết thúc chủ đề câu chuyện lúc trước.

“Mẹ em bảo em giấu một tấm ảnh của anh có phải không?”

“Đó là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi. Sao mẹ em chuyện gì cũng có thể nói được thế nhỉ?!”

“Em lấy đâu ra tấm ảnh đó?”

“Em đổi một túi kẹo sữa nhãn thỏ trắng cho anh họ em.”

“Ngô Giang không kể với anh chuyện này.”

“Anh ấy về phe anh hay phe em chứ…”

“Sawadee kha*!” Hôm nay Phương Phương đứng ở ngoài cửa đón khách.

(*Tiếng Thái, có nghĩa là xin chào)

Phong Lan bảo cô: “Nói bếp làm cho chị một canh “tom yum kung”, một tôm sốt dứa, thêm một đĩa rau muống xào mắm tôm. Bảo là chị gọi, làm nhanh một chút…À, đợi đã!”

Phong Lan gọi giật Phương Phương lại, bởi lúc này cô mới nhìn thấy Thôi Yên đang ngồi một mình một góc ăn cơm, Thôi Yên cũng nhìn thấy cô, đứng dậy cười chào: “Chị Lan, em lại qua xin bữa cơm đây. Đừng có không tính tiền đấy nhé, giảm giá cho em là được rồi.”

Phong Lan nói: “Chạy rõ xa đến tận đây để ăn à? Không phải đi làm gia sư, không bận yêu đương gì à?”

“Nhớ chị mà, nhớ cả đồ ăn rõ ngon ở quán chị nữa.” Thôi Yên cười tít mắt. Phong Lan biết tỏng đó chỉ là những lời nói khách sáo nhưng thái độ của người nói lại khiến người ta không thể trách cứ gì được.

Lúc này Thôi Yên mới tỏ vẻ nhận ra Tăng Phi đang đứng lặng lẽ đằng sau Phong Lan vài bước. “Ủa? Cậu cũng đến đây à? Thật là tình cờ.”

“Không hề tình cờ chút nào!” Tăng Phi nói với giọng không vui cho lắm. “Cậu đã bảo cháu đừng có gây phiền phức, cần làm gì thì đi làm đi.”

“Chị Lan chẳng trách cháu phiền thì thôi, cậu lại trách cháu à?” Thôi Yên không hề bận tâm trước vẻ mặt lạnh nhạt của anh, tiến đến túm lấy tay Tăng Phi, nói; “Cậu đến đây thật tốt quá, cậu trả tiền ăn cho cháu nhé, chị Lan đỡ phải giảm giá cho cháu.”

Tăng Phi không ngần ngại rút tay ra, thản nhiên ngồi xuống chỗ đối diện với Thôi Yên. “Cháu ăn bữa trưa hay bữa tối đấy?”

“Cả hai! Hay cậu ăn một chút đi? Mình cháu ăn cũng không hết.” Thôi Yên kéo cả Phong Lan ngồi xuống, nói: “Chị Lan nếu không bận gì thì ngồi nói chuyện với em nhé? Khang Khang bảo em nói với chị, cậu ấy phải đi ra ngoài một chút. Bà ngoại với dì em đến, hai người vừa rồi đã gặp chưa ạ?”

Người mà Thôi Yên gọi “bà ngoại” và “dì” hẳn nhiên chính là mẹ và chị gái Tăng Phi. Cô sống ở nhà họ Tăng nhiều năm, quan hệ không khác gì người trong nhà.

Phong Lan nhìn liếc qua các đĩa thức ăn trước mặt Thôi Yên, quả nhiên chính là canh “tom yum kung” và tôm sốt dứa. Cô nhếch mép, không biết nên khen ngợi đầu bếp làm hai món này đặc biệt được khách ưa thích, hay là…

“Hay là em bảo bếp không phải làm thêm nữa, dù sao em cũng không đói, hai người ăn nhiêu đây đủ không? Để em bảo bếp xào thêm đĩa rau mang ra đây.”

Phong Lan ngồi cạnh Thôi Yên. Thôi Yên so đũa đưa cho Tăng Phi, nói: “Làm bà chủ thì phải tằn tiện vậy sao? Kinh doanh tốt thế mà còn sợ bọn em ăn mất lãi của chị à?”

“Chị sợ em ăn nhiều bị béo thôi.” Phong Lan lườm Thôi Yên một cái, hỏi. “Sao không thấy cái cậu đẹp trai lần trước dẫn đến đây nữa?”

“Ôi, cậu đó á…chia tay rồi.” Thôi Yên vừa ăn vừa trả lời tỉnh bơ.

Tăng Phi ngược lại có vẻ khá kinh ngạc. “Chuyện từ bao giờ thế?”

“Mới vài ngày ạ. Không còn tình cảm nữa thì bỏ thôi.” Thôi Yên thẳng thắn giải thích.

CHƯƠNG 7.2: SAI THỜI ĐIỂM CŨNG LÀ DO DUYÊN PHẬN

Tăng Phi hỏi Phong Lan: “Con gái bây giờ đều như thế, yêu xong bỏ, cứ như ăn bữa cơm thôi vậy hả?”

Phong Lan đáp: “Em già rồi, làm sao biết được các cô gái trẻ nghĩ gì. Chị thấy cậu đó quá được mà, trắng trẻo ít nói, cao cao gầy gầy, rất dễ thương.”

“Ban đầu em cũng nghĩ thế…”

“Không thể hiểu nổi đàn bà con gái các cô nghĩ gì nữa, toàn đi thích kiểu đàn ông con trai yếu đuối, lả lướt.”

“Đó gọi là mỹ nam đẹp như hoa, cậu hiểu không?” Thôi Yên nói với Phong Lan. “Chị Lan không biết chứ, bạn trai nào của em trong mắt cậu cũng đều “chẳng ra làm sao”. Mỗi lần bị cậu bắt gặp, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh như tiền của cậu lại khiến chúng nó sợ suýt khóc.”

“Cậu quan tâm đến chuyện yêu đương của cháu lúc nào? Chỉ có điều cháu lớn bây giờ rồi, nhìn người nhìn vật đều phải mở to mắt, chứ kiểu người mới vậy đã sợ không nói ra lời mà gọi là đàn ông sao?” Tăng Phi lắc đầu nói.

Phong Lan dàn hòa: “Thôi Yên, cậu Tăng Phi quan tâm đến em thôi mà.”

“Em biết, cho nên mới kể thế chứ.” Thôi Yên vênh cằm nói với Tăng Phi. “Cháu chia tay xong, tự nhiên thở phào nhẹ cả người…”

Tăng Phi không cười nữa. “Tại sao cậu phải thở phào?”

Đến lượt Thôi Yên ngạc nhiên cười. “Cháu nói cháu đấy chứ, tại sao cậu lại vơ vào vậy? Chị Lan xem, cậu ấy có buồn cười không. Chị biết tại sao mỗi lần em có bạn trai đều chẳng kéo dài đư