Teya Salat
Thái tử phi thăng chức ký

Thái tử phi thăng chức ký

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324533

Bình chọn: 7.5.00/10/453 lượt.

Lục Ly không hiểu: “Nương nương?”.

Tôi xua tay về phía Lục Ly.

Lục Ly khẽ cắn môi rồi dẫn mấy cung nữ lui ra.

Vọng Vân đình địa thế cao, từ đây có thể nhìn thấy mấy cụm cung điện xa xa, trông rất yên ả, thanh bình. Nếu không phải là người trong cuộc thì ai thấy được những cơn sóng ngầm, những nguy cơ, giành giật ẩn sâu dưới vẻ yên bình ấy.

Tôi ngồi ở đó một lúc lâu rồi mới đứng dậy, bước tới bên Lục Ly đứng hầu bên ngoài, nói: “Đi nào, hồi cung!”.

Lục Ly thở phào một cái rõ to, cúi đầu đi theo tôi về cung.

Tôi không muốn nói năng gì, Lục Ly cũng vậy, mấy cung nữ theo hầu ở phía sau lại càng không dám lên tiếng. Vì thế mà khi chúng tôi về đến gần hòn giả sơn mới có thể nghe thấy rất rõ tiếng khóc sụt sịt vọng từ trong ra.

Tôi nghĩ, hỏng rồi, lại vướng vào phiền phức nữa rồi. Biết thế này tôi đã khua chiêng gõ trống từ xa.

Thân là hoàng hậu, giờ phút này đã nghe thấy tiếng khóc ấy, dù có muốn giả điếc cũng không được. Tôi thở dài, bắt đắc dĩ sai Lục Ly: “Vào trong xem là ai”.

Lục Ly lập tức dò dẫm bước tới trước động đá của hòn giả sơn, dõng dạc nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở đây, ai đang ở trong đó? Mau ra đây!”.

Được, nha đầu này quả là giỏi! Cho dù cái chức “hoàng hậu” này có giải quyết được gì hay không thì cũng cứ phải kéo người ấy ra rồi hãy nói!

Trong hòn giả sơn im lặng một lát, sau đó nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, một cung nữ dáng người gầy guộc từ trong đó ra, nhìn tôi với vẻ sợ sệt rồi quỳ sụp xuống, dập đầu liên tiếp xin tha tội: “Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nưong nương tha mạng!”.

Vì dập đầu quá mạnh nên chỉ một lát máu đã chảy ra không ít.

Nhìn thấy thế tôi không khỏi líu lưỡi. Nha đầu này đúng là thật thà quá, đến cả dập đầu cũng làm đến nơi đến chốn. Có điều, tôi còn chưa nói gì cơ mà, cô ta có cần sợ đến mức ấy không? Nghĩ vậy, tôi vội sai Lục Ly đỡ cô ta dậy, nói: “Không có thù hận gì to tát, cần gì phải làm như vậy!”.

Người cung nữ kia nghe thấy thế, đưa mắt nhìn tôi vẻ sợ sệt.

Tôi cũng ngây người, cảm thấy khuôn mặt cô ta quen quen. Nghĩ một lát, tôi bỗng nhiên nhớ ra. Ồ, đây chẳng phải là cung nữ tôi đã gặp ở điện Ưu Lan hôm đó ư? Lần ấy cô ta không biết xưng hô với tôi thế nào nên bị Tề Thịnh mắng cho.

Lục Ly đứng bên hình như đã đoán được điều gì, bước tới bên tôi, khẽ nói: “Nương nương, làm thế nào bây giờ?”.

Tôi không để ý đến lời của Lục Ly mà bước tới bên cạnh cung nữ, cúi người nhìn kỹ khuôn mặt của cô. Cô cung nữ ấy mới chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt ngây thơ ngấn lệ, trán bầm dập, trông rất thảm hại. Nhìn cảnh này, tôi không khỏi thấy thương hại, định lấy khăn tay ra lau mặt cho cô ta, nhưng thọc tay vào tìm hồi lâu mà không tìm được, đành quay người lại, chìa tay về phía Lục Ly: “Khăn tay!”.

Lục Ly vội đưa ra một chiếc khăn tay bằng vải, tôi cầm lấy đưa cho tiểu cung nữ, dịu dàng hỏi: “Có việc gì mà lại chạy vào đó khóc? Ai bắt nạt ngươi?”.

Tiểu cung nữ vẫn giữ vẻ mặt sợ sệt, ngắc ngứ một hồi rồi lắc đầu rất mạnh, sau đó mới cất giọng run rẩy: “Không có, không có ai bắt nạt nô tì cả”.

Ừ, rất tốt, nếu cô đã nói là không có, vậy thì ta coi như chưa từng gặp cô là được, dù sao thì dân không kiện, quan không cứu mà!

Tôi đứng thẳng người dậy, phủi tay, cười đáp: “Thế thì được! Nhanh đi, ở đâu thì về đó, sau này nếu có vấn đề gì về tình cảm cũng đừng để cho người khác bắt gặp, trong cung kiêng kị chuyện này đấy!”.

Vẻ mặt của cung nữ lộ vẻ không dám tin, cứ ngây ra nhìn tôi.

Tôi quay người, gọi Lục Ly: “Đi đi, trời lạnh lắm, về sớm thôi!”.

Lục Ly ném một cái nhìn dữ dằn về phía tiểu cung nữ, rồi mới bước tới đỡ lấy cánh tay tôi. Tôi cảm thấy cứ để một cô bé dìu đi thì thật xấu hổ nên gạt tay Lục Ly ra, nói: “Không sao, ta tự đi được”.

Tôi mới đi được hai bước thì nghe thấy tiểu cung nữ kia đột nhiên gọi to: “Hoàng hậu nương nương!”. Tôi vừa quay lại thì đã thấy cô bé ấy nhào tới, ôm lấy chân, kéo vạt váy của tôi, khóc lóc nói: “Nương nương hãy phân xử chuyện này cho nô tì, nô tì bị oan, nô tì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quyến rũ Hoàng thượng! Nô tì chỉ pha cho Hoàng thượng một tách trà, nô tì không hề quyến rũ Hoàng thượng”.

Cô ta khóc lóc kể lể một hồi, tôi nghe cứ ong cả đầu lên, cũng không sao hiểu được ý mà cô bé muốn nói là gì, vì vậy đành nói: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái đi, còn muốn nói thì phải nói cho rõ ràng. Ngươi cứ như vậy ta làm sao mà nghe rõ được?”.

Tiểu cung nữ ngây người, sụt sịt nhìn tôi.

Tôi đoán cô bé vẫn chưa khóc đã, bèn nói: “Ngươi cứ khóc cho xong đi rồi nói”.

Tiểu cung nữ vẫn cứ nghẹn ngào không nói. Tôi thực sự không còn cách nào khác đành phải thương lượng: “Hay là ngươi cứ vào chỗ cũ mà khóc một lúc đi vậy?”.

Lục Ly ở bên cạnh lúc này đã nhịn không được, bước tới tát cho tiểu cung nữ một cái, giận dữ nói: “Nương nương hỏi thì ngươi phải trả lời, ngươi khóc lóc cái gì?”.

Tôi ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy bất lực. Lục Ly vốn đã không chấp nhận được những người đàn bà cứ sán vào Tề Thịnh, thế mà tiểu cung nữ ấy lại còn dùng từ “quyến rũ”. Lục Ly nhịn được đến lúc này cũng đã là