
ua?
Trong lòng tôi còn đang nghi ngờ thì mấy người Hoàng thị đã vò sắp nát cả khăn tay rồi.
Tôi thấy tình hình không ổn, không thể để mấy người đàn bà này trút giận lên mình được, phải nghĩ cách cứu vãn tình hình. Mưa đã không rơi thì bảo họ thưởng thức những áng mây trên trời cũng được.
Trước tiên tôi cho người ra khỏi cung đi mời mấy người anh em họ hàng trẻ tuổi khôi ngô trong hoàng thất như Sở vương, Triệu vương vào cung chơi cưỡi ngựa đánh bóng, lại bảo tiểu cô nương Trương Trà Trà đưa Uy nhi và nhũ mẫu quay về hậu điện chờ.
Lúc này mới đẩy được bọn Hoàng thị vào trong điện ngồi, sau đó tôi hắng giọng hai tiếng, khuyên giải: “Việc này có đố kỵ cũng chẳng có tác dụng gì. Hoàng thượng cũng đâu phải chưa tới chỗ các ngươi, Vương chiêu dung xếp gần cuối như thế mà cũng có nói gì đâu”.
Hoàng thị vò cái khăn trong tay, mặt đỏ bừng, nói với vẻ không cam lòng: “Nương nương, nhưng khi hoàng thượng ở chỗ thần thiếp chưa hề…”.
“Được rồi!”, tôi ngắt lời cô ta. Bản thân ngươi không có bản lĩnh để vắt kiệt Tề Thịnh, ngươi oán giận ai chứ! Có bản lĩnh ngươi quấy rầy Tề Thịnh cả đêm đi, ngươi cũng có thể không thể xuống giường được, cũng có thể không cần đến vấn an!
Chỉ có điều những lời này hơi lộ liễu, nói ra quả thật là bất nhã, tôi chỉ có thể dùng cách nói xa xôi bóng nói gió: “Ta hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng mưa chỉ có thế, muốn trong chốc lát tưới ướt hết là chuyện không tuởng. Cứ từ từ, đến lượt mình nếu mưa có ít thì bản thân chịu khó vất vả nghĩ cách vắt từ rặng mây đó ra ít nước vậy”.
Trong điện bỗng im phăng phắc, sau đó nghe thấy một tiếng “phụt”, Lý chiêu nghi ngồi ở vị trí cuối cùng phun ra ngụm nước trà vừa uống.
Lưu lệ phi ngồi gần đấy nên bị nước trà bắn vào mặt không ít. Mặc dù có vẻ rất tức giận nhưng trước mặt tôi cũng chẳng dám nói gì, chỉ đỏ mặt cúi đầu dùng khăn tay lau nước trà trên mặt.
Ngược lại Trần thục phi ngồi ở ngay cạnh tôi thì lại tỏ ra rất bình tĩnh, không biết là tố chất tâm lý tốt hay là phản ứng chậm, vẫn thản nhiên bưng cốc trà lên uống.
Phải nói Hoàng thị là một cô gái rất ham học hỏi, nắm ngay được trọng điểm trong câu nói của tôi, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát rồi hỏi với thái độ ham học: “Bản thân hơi vất vả sao? Thế nhưng phải làm sao mới vắt được rặng mây kia ạ?”.
Hoàng thị vừa dứt lời thì lại có tiếng “phụt”, lần này Trần thục phi cuối cùng cũng phun ngụm nước trà trong miệng ra. Cô ta ngồi khá gần tôi, đương nhiên không dám phun thẳng vào tôi, trong giây phút sắp phun đã kịp thời quay sang chỗ khác.
Thế là Lưu lệ phi đáng thương lại phải chịu trận. Cô ta cũng cuống lên, bàn tay run rẩy cầm khăn lau nước trà trên người, mắt đỏ hoe: “Tại sao lại bắt nạt mình thiếp thế?”.
Tôi thấy quần áo cùa cô ta đã bị ướt hết, vội bảo Tả Ý đưa đi thay quần áo của tôi.
Quay đầu lại, Hoàng thị vẫn nhìn tôi với vẻ mong chờ.
Tôi ho hai tiếng, miễn cưỡng chống đỡ: “Chuyện này chỉ có thể tự lĩnh hội không thể chỉ dẫn được”.
Tả Ý nhanh chóng đưa Lưu thị đi ra. Tôi ngẩng lên nhìn phía ngoài, đoán là Triệu vương và Nhà xí huynh cũng sắp đến nơi, lại sợ Hoàng thị tiếp tục quấn lấy hỏi cách làm thế nào để vắt mây ra nước, tôi vội đứng dậy nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, đừng để Hoàng thượng phải chờ chúng ta, mau đi thôi”.
Nói xong tôi vội dẫn đầu đám phi tần đến sân bóng.
Vì Thành Tổ thích chơi cưỡi ngựa đánh bóng nên trong cung đương nhiên phải có sân bóng. Có điều Hoàng cung rất rộng, lại không được phép cưỡi ngựa, đến khi tôi đưa đoàn người vòng vèo được đến sân bóng thì đã thấy đám Triệu vương và Nhà xí huynh từ ngoài cung đến.
Nhà xí huynh và Dương Nghiêm vẫn như hình với bóng. Cả hai người đều đội mũ vàng, chân đi ủng da đen, mặc áo tay bó càng hiện rõ thân hình vai rộng eo thon, nhìn rất bổ mắt.
Lần này Triệu vương không đi một mình mà đem theo cả Lục Ly nữa.
Tôi thấy rất vui, chưa kịp đến nói với cô vài câu riêng tư thì nhìn thấy Tề Thịnh bước từ một cửa khác vào, người đi theo sau không phải là Vương chiêu dung mà là một thiếu niên mặc quần áo màu trắng với thân hình gầy yếu.
Vì Giang thị nên tôi rất nhạy cảm với màu trắng, vô thức nhìn kỹ hơn người thiếu niên ấy. Kết quả, tôi giật mình nhận ra thiếu niên mặc đi sau Tề Thịnh chính là Giang thị giả trang!
Phen này thì hay rồi, không chỉ tôi ngạc nhiên, tất cả đám người đứng đằng sau đều ngơ ngác. Ngay cả Nhà xí huynh và Triệu vương cũng sững sờ.
Thật ra sự tồn tại của Giang thị, không chỉ Nhà xí huynh và Triệu vương biết, mà ngay cả các phi tần như Hoàng thị, Trần thị cũng ít nhiều được nghe một số chuyện về điện Ưu Lan.
Nhưng nói cho cùng thì thân phận của Giang thị bày ra đó là người đã chết rồi, mọi người suy xét kỹ thì thấy chẳng cần quan tâm đến chuyện Tề Thịnh đối đãi với cô ta như thế nào, vì cuối cùng cũng vẫn là không có danh phận, cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Mà cho dù có quan tâm thì cũng đâu có cách nào.
Ai ngờ Tề Thịnh lại quang minh chính đại, công khai đưa Giang thị ra trước mặt mọi người. Mặc dù đã giả trang thành một thiếu niên, nhưng anh tưởng rằng mọi người không nhận ra sao? Ít ra cũng