Snack's 1967
Thái tử phi thăng chức ký

Thái tử phi thăng chức ký

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325075

Bình chọn: 8.00/10/507 lượt.

i thị nào đáng tin tưởng, ngoài thì không có mãnh tướng trọng thần giúp đỡ, đến cả nhà mẹ đẻ cũng đang tính toán tìm người thay thế…

Nếu không vì chuyện Tề Thịnh để Trương lão thái thái vào cung khiến tôi nghi ngờ thì có lẽ tôi sẽ cứ bị người ta dắt mũi mãi.

Tôi cứ suy nghĩ miên man như vậy rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Trong mơ, tôi thấy mình lại ngã xuống nước, làn nước lạnh thấu xương khiến tôi run lên bần bật, nhưng trong lòng vẫn thấy may là mình biết bơi nên không sợ bị chết đuối. Thế là tôi ra sức gạt nước, đúng lúc sắp tới bờ thì bỗng thấy Tề Thịnh xuất hiện, giơ chân ra đạp tôi xuống nước lần nữa.

Tôi vẫn kiên cường bất khuất tiếp tục trèo lên bờ, còn Tề Thịnh thì hết lần này đến lần khác đá tôi xuống nước.

Cuối cùng thì tôi cũng nổi nóng, rướn người lên cao, lớn tiếng chửi: “Tề Thịnh, mẹ nhà anh!”.

Thế rồi tôi giật mình tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra đã thấy Tề Thịnh đang đứng bên giường cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt anh ta tối sầm, môi mím chặt.

Cú sốc này không phải nhỏ, thoáng chốc đã quét sạch hai phần mơ màng còn lại. Tôi lập tức ngồi bật dậy, lùi vào phía trong, nhìn Tề Thịnh với ánh mắt cảnh giác.

Từ sau chuyện lần trưóc, mặc dù anh ta vẫn thường xuyên tới cung của tôi nhưng chỉ tới hậu điện thăm con gái.

Tôi cũng không muốn gặp anh ta nên cứ căn thời gian anh ta sắp tới là lại sai nhũ mẫu đem con bé về hậu điện, còn mình thì trốn vào tẩm cung.

Cứ như vậy, đã hơn nửa tháng nay chúng tôi chưa nhìn thấy mặt nhau rồi.

Tề Thịnh chắp tay sau lưng, đứng im không nói gì, nhìn tôi chăm chăm.

Mặc dù rất căng thẳng nhưng tôi vẫn không quên đưa mắt liếc ra ngoài, thấy trời vẫn còn tối, tôi không khỏi có chút mơ hồ, không biết hiện tại là mấy giờ. Lúc Dương Nghiêm rời khỏi đã là nửa đêm, sao tôi ngủ một giấc dài như thế mà trời vẫn chưa sáng?

Bất giác tôi túm chặt lấy chiếc áo ngủ, thấy Tề Thịnh lập tức chau mày lại.

Tôi cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, vội buông bàn tay ra, nói với Tề Thịnh bằng giọng rất bình thản: “Hoàng thượng, nếu làm chuyện ấy thì phải là đôi bên cùng tình nguyện, như thế mới cảm thấy vui sướng thực sự. Nếu Hoàng thượng thực sự muốn thì thiếp sẽ phối hợp với Hoàng thượng, đảm bảo Hoàng thượng sẽ thấy sung sướng, nhưng nếu Hoàng thượng định dùng chuyện này để hạ nhục thiếp, thì thiếp chỉ có thể nói rằng Hoàng thượng sai rồi. Chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, đến con cũng có rồi, từ lâu đã chẳng thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ nữa”.

Tề Thịnh lặng lẽ nghe tôi nói, không tỏ ra tức giận, cũng không giận dữ bỏ đi.

Vẻ mặt tôi rất căng thẳng, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Anh ta bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, đúng là một cơ hội rất tốt, tôi đỡ phải mất công tìm dịp để nói thẳng những điều trong lòng.

Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy đầu nặng trịch, toàn thân rã rời, đành nằm luôn xuống, nghĩ xem chuyện hôm nay phải nói thế nào để không khiến Tề Thịnh thêm nghi ngờ.

Tôi nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp ý nghĩ, cố nén một giọt nước mắt sắp trào ra ở khóe mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Tề Thịnh, chúng ta hãy nói thẳng nói thật với nhau, được không?”.

Một hồi lâu sau, Tề Thịnh mới bình thản nói ra một từ, “Được”.

Tôi nhếch môi tự giễu, nói: “Thiếp rất khâm phục chàng, Tề Thịnh. Từ trước đến nay thiếp chưa từng thấy ai suy nghĩ thâm trầm và có khả năng nhẫn nhịn như chàng”.

Tề Thịnh không thừa nhận cũng không phủ định, chỉ lặng lẽ đứng đó.

“Thực ra, chàng đã sớm biết việc thiếp ngầm thúc đẩy Trương gia và Sở vương liên kết với nhau, biết rõ thiếp luôn mong giành được ngôi thái hậu nhưng chàng vẫn không bộc lộ, bởi chàng biết rõ, một khi chưa có long tử thì thiếp không thể nào hành động được. Vì thế, chàng mới nhất quyết không chịu ngủ lại hậu cung, thậm chí để tránh việc người khác lén đưa phụ nữ có thai trà trộn vào cung, chàng kiêng luôn gần gũi với đàn bà.”

Đó mới là nguyên nhân chính của việc Tề Thịnh kể từ khi đăng cơ xong liền không gần nữ sắc! Giữ gìn bản thân cái con khỉ! Chung tình cái con khỉ!

Tôi mở mắt ra, bình tĩnh nhìn lên những đường viền đủ màu sắc và các hoa văn rồng phượng trên đỉnh màn.

“Chàng là tân đế, mặc dù danh chính ngôn thuận lên ngôi nhưng nền tảng còn nông, hơn nữa, Tống thái hậu là người nắm quyền hậu cung đã lâu, thế lực bao nhiêu năm không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ được. Điều mà chàng làm được chỉ là nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để mưu tính, tạo dựng thế lực của mình trong triều thần, sau đó lặng lẽ chờ đợi thời cơ.”

Nói đến đây tôi dừng lại một lúc rồi mới tiếp: “Chàng chờ hai năm, cuối cùng ông trời cũng cho chàng một cơ hội: Vân Tây nổi loạn. Chàng làm ra vẻ do dự không quyết nhưng thực ra trong lòng đã sớm quyết định để Dương Dự đi dẹp loạn, vì Dương Dự đi thì Sở vương sẽ mất chỗ dựa, chỉ có thể thuận theo sự sắp đặt của chàng, chẳng phải thế sao?”.

Tề Thịnh không trả lời, mà thực ra tôi cũng không cần anh ta trả lời.

Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng một cơ hội tốt như vậy mà chỉ loại bỏ được Sở vương thì thật đáng tiếc. Vì thế, chàng đã nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này kéo cả nhà họ Trương vào cuộc thì còn hay hơn. N