Polaroid
Thái tử phi thăng chức ký

Thái tử phi thăng chức ký

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324955

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

giờ lại thêm màn kịch vừa rồi với Lục Ly, Triệu vương có muốn giấu chuyện này cũng không được nữa.

Triệu vương tức giận đến phát run cả lên, tay chỉ vào Lục Ly: “Ngươi… ngươi… ta, ta…”.

Cứ “ngươi ngươi ta ta” cả nửa ngày như thế nhưng Triệu vương vẫn không thốt được một câu trọn vẹn.

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô cùng chân thật, nói: “Hoàng tẩu, thần đệ thật sự không động đến cô ta. Thời gian ngắn như vậy thì dù có muốn làm gì cũng không kịp!”.

Tôi sầm mặt, cười lạnh: “Cho dù đệ nói thế nào thì danh tiếng của nha đầu này cũng đã vì đệ mà mất. Trong cung biết chuyện rồi, sáng hôm nay Hoàng thượng còn sai người đến chỗ ta đòi đánh chết Lục Ly”.

Triệu vương ngây người, nói với vẻ ngạc nhiên: “Sao Hoàng thượng lại biết được chuyện này?”.

Trong chốc lát tôi không bịa ra được lý do gì, đành phải dùng nụ cười lạnh lùng để lấp liếm: “Đệ hỏi ta, ta biết hỏi ai? Tóm lại là đã biết rồi. Đệ cũng biết Lục Ly là người thân cận nhất của ta, ta sẽ không để nó chết một cách không minh bạch như thế đâu. Nếu đệ không chịu nhận thì chúng ta chỉ còn cách muối mặt mà làm to chuyện lên thôi!”.

Triệu vương nghe vậy thì im lặng, một lát sau lên tiếng gọi người đến đưa Lục Ly đi rửa mặt, chải đầu.

Lục Ly ngước mắt nhìn tôi, thấy tôi gật đầu mới đứng dậy đi theo người của Triệu vương phủ.

Còn Triệu vương thì mời tôi vào trong phòng, vừa rót nước, vừa lên tiếng hỏi: “Hoàng tẩu, hoàng tẩu hãy nói thật cho đệ biết, Hoàng tẩu muốn thế nào?”.

Tôi nghĩ, anh chàng này cũng là người hiểu chuyện, bèn nói thẳng: “Ta muốn đệ lấy Lục Ly”.

Tay Triệu vương run lên, nước trà trong cốc sánh cả ra ngoài, rơi vào tay làm anh ta đau đến cắn chặt môi.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nói rất thành khẩn: “Hoàng tẩu, đệ thực sự không động vào người Lục Ly. Lúc ấy, đệ thấy cô ấy nằm ngủ nên đã tốt bụng đến gọi dậy, bị cào lên mặt là đã oan lắm rồi”.

Tôi gật đầu: “Không sai, tình huống thực sự như thế nào thì Lục Ly cũng đã nói với ta rồi, nhưng trước mắt đệ phải lấy nha đầu đấy thì mới cứu được mạng của nó”.

Triệu vương ngơ ngác không hiểu, nhìn tôi chăm chăm một hồi rồi chép miệng nói: “Đệ tới nói chuyện với Hoàng thượng là được chứ gì? Chỉ cần đệ không truy cứu thì Hoàng thượng cũng chẳng ép buộc một nha hoàn bé nhỏ làm gì. Dù sao người đáng bị đánh là đệ chứ đâu phải cô ấy”.

Tôi lắc đầu, nói thẳng: “Đệ không thể thuyết phục Hoàng thượng được đâu, đừng cố thử làm gì. Nghe ta đi, đệ lấy Lục Ly thì cả hai chúng ta đều đỡ phiền hà. Đó là một cô gái tốt, đệ không phải chịu thiệt đâu”.

Triệu vương khẽ cười khổ: “Cho dù đệ có sa sút đến đâu thì cũng là một vương gia, là con đẻ của Tiên đế, thế mà Hoàng tẩu lại bảo thần đệ lấy một tì nữ à?”.

Tôi thầm nghĩ, đến giờ anh mới nghĩ tới địa vị à? Giang thị cũng chẳng cao quý hơn Lục Ly bao nhiêu, thế mà anh vẫn lấy về làm vợ đó thôi?

Có điều tôi không thể nói câu đó ra được, làm thế có khác gì đổ thêm dầu vào lửa đâu.

Tôi nhớ tới bộ dạng xốn xang lòng người của Giang thị, thay đổi lại nét mặt, chậm rãi nói: “Dù thế nào thì chuyện này cũng do đệ mà ra, ta không thể để Lục Ly chết như vậy được. Ta cũng không hy vọng đệ lấy Lục Ly làm chính thất, đệ hãy tới chỗ Hoàng thái hậu một chuyến, có người ra mặt thì Hoàng thượng sẽ không thể nói gì được nữa”.

Triệu vương cúi đầu suy nghĩ, một hồi lâu không nói.

Tôi vội vàng bổ sung: “Ta chỉ mong bảo toàn mạng sống của Lục Ly, còn những thứ khác đều không cần. Sau khi đệ lấy về, chỉ cần cho nha đầu ấy một chỗ ở là được, hai năm sau, chờ khi sóng gió qua rồi, ta sẽ đưa nó đi”.

Triệu vương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói với vẻ khó khăn: “Hoàng tẩu, chuyện này thực sự khó cho đệ quá”.

Tôi thấy dùng biện pháp mềm lòng không được, lập tức đổi sang cứng rắn, cười lạnh lùng: “Chuyện này, nếu thương lượng được thì đệ giúp ta một việc, ta nợ đệ một cái ơn, khó nói trước sau này ai phải nhờ đến ai. Nhưng nếu đệ thấy chết không cứu thì cũng đừng có trách ta trở mặt. Lục Ly chết, ta cũng sẽ kiếm một cái đệm cho nó”.

Triệu vương nghe vậy ngước mắt lên, cố ra vẻ ngạc nhiên nhìn tôi: “Hoàng tẩu, dù gì thì đệ cũng là một vương gia, có thế nào cũng không đến nỗi phải làm đệm lưng cho một tì nữ chứ!”.

Vì người của Tề Thịnh vẫn đang ở cung Hưng Thánh, tôi không có thời gian giằng co với Triệu vương nên quyết định bất chấp tất cả, nói: “Không cần đến đệ. Điện Ưu Lan chẳng phải vẫn còn một người đó sao? Nếu ta muốn người đó chết thì cũng chẳng có gì là khó cả”.

Triệu vương đang rót trà vào cốc tôi, nghe đến đây cả người cứng lại, ngước mắt lên lặng lẽ nhìn tôi, hồi lâu sau mới nói một cách rất bình tĩnh: “Hoàng tẩu, từ lâu đệ đã chẳng còn quan hệ gì với nàng ấy nữa rồi”.

Tôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.

Triệu vương cười tự giễu, tiếp tục nói: “Huống chi, đệ hận nàng ấy còn chưa hết, việc gì phải vì chuyện sống chết của nàng ấy mà làm khổ mình?”.

Không có quan hệ cái con khỉ! Nếu anh thực sự hận Giang thị như vậy thì sớm đã giết chết cô ta rồi, để cô ta sống đến khi Tề Thịnh về kinh kế vị làm gì? Đã thế lại còn t