
ảm thấy Giang thị rộng lượng hơn Trương thị. Quá rõ ràng, nếu sau này nàng ấy làm vợ ta thì nhất định sẽ là một hoàng hậu tốt”.
Tôi nghe câu nói này bất giác tặc lưỡi, cứ một mực đòi “một đời một kiếp chỉ có mình thiếp” thì không biết trở thành hoàng hậu tốt cái nỗi gì? Có điều tôi giữ câu đó lại, chỉ mở miệng hỏi: “Sau đó nữa thì sao?”.
Tề Thịnh trầm ngâm một lát rồi tự cười giễu: “Sau đó thì ta lập Trương thị làm thái tử phi, còn Giang thị thì lựa chọn lấy Ngũ đệ”.
Tôi hỏi tiếp: “Vì sao?”.
Tề Thịnh khẽ đáp: “Vì hồi còn sống Thành Tổ vô cùng sủng ái ta, mỗi lần thị sát quân tình đều đưa ta đi, đến nỗi sau khi Tiên hoàng kế vị rồi mà vẫn rất đố kỵ với ta. Tiên đế rất quý Cửu đệ, Tống hậu thì lại luôn nghĩ cách lập Cửu đệ làm thái tử thay ta. Hoàn cảnh của ta lúc ấy rất khó khăn, chuyện tình cảm trở thành một thứ xa xỉ. Quan hệ giữa ta với Ngũ đệ luôn rất thân thiết, hai chúng ta thỏa thuận với nhau, thay vì suốt ngày phải thấp thỏm không yên, chi bằng trước tiên tỏ ra yếu đuối, tiến vào chỗ chết tìm đường hồi sinh. Đầu tiên dùng Giang thị làm cớ để ngụy tạo sự rạn nứt giữa hai huynh đệ ta, khiến cho phe Cửu đệ lơ là cảnh giác với Ngũ đệ, sau đó Ngũ đệ sẽ thay ta tìm cách móc nối với tướng lĩnh ba quân”.
Tôi bỗng hiểu ra, đồng thời càng thấy thông cảm hơn với anh bạn Triệu vương đen đủi. Chuyện ấy làm cũng thật là… Tìm cớ gì thì tìm, sao lại cứ nhất định phải tự cắm sừng lên đầu mình như thế?
“Vì chuyện của Giang thị, Trương thị thường xuyên gây sự với ta. Tiên hoàng cũng mấy lần gọi ta tới để quở mắng. Bề ngoài thì Người tỏ ra tức giận nhưng trong lòng lại thấy yên tâm về ta, vì ta và Trương thị bất hòa, nhà họ Trương sẽ không đồng lòng với ta. Hơn nữa, với một thái tử chỉ biết đến chuyện tình cảm, bất chấp đạo đức thì không thể tạo ra mối đe dọa nào với ông, chỉ cần ông muốn thì lúc nào cũng có thể tóm được đuôi của ta”.
Tôi không khỏi cảm thấy sửng sốt, không kịp nghĩ gì nhiều đã bật hỏi: “Ông ấy thực sự là cha ruột của chàng chứ?”.
Tề Thịnh ngây người, đôi lông mày nhíu lại.
Tôi ngẫm nghĩ một lát cũng thấy câu hỏi đó không ổn, vội giải thích: “Ý của thiếp là, Tiên hoàng có vẻ không giống như cha ruột của chàng”.
Lông mày của Tề Thịnh càng nhíu chặt hơn, mặt tối sầm hẳn lại.
Tôi cuống quýt, lưỡi cũng líu cả lại, càng nói càng rối: “Tiên hoàng là cha đẻ của chàng! Tuyệt đối! Không! Không! Không! Không phải là ý đó, mà là…”.
“Đủ rồi!”, Tề Thịnh quát lên, giọng lạnh lùng.
Tôi biết mình lỡ lời, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hai chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau một hồi lâu, tôi đang định mở miệng thì Tề Thịnh bất giác chau mày lại, tôi vội giơ hai tay lên, nói: “Thiếp muốn hỏi là sau đó thì sao?”.
Không biết Tề Thịnh nghĩ những gì mà đột nhiên nhìn tôi cười, một lát sau mới nghiêm mặt lại, quay đi không nhìn tôi nữa, giọng bình thản: “Ta đã nói với Trương thị, giữa ta và Giang thị cứ nhùng nhằng là có lý do của nó, Giang thị lấy Ngũ đệ thì đã là em dâu ta, ta không thể có tư tình gì với nàng ấy nữa. Nhưng Trương thị không chịu tin, lúc nào cũng cứ nhằm vào Giang thị nên mới xảy ra chuyện ngã xuống nước. Sau đó thế nào thì nàng cũng biết rồi đấy”.
Tôi không kịp nghĩ gì, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”.
Tề Thịnh hơi ngây người ra, ngẫm nghĩ một lát rồi mới khẽ nói: “Sau này ta mới biết, vì ta mà tình cảm của Ngũ đệ đối với Giang thị chuyển từ yêu sang hận, giày vò cô ấy tới chết. Mặc dù phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng Giang thị không hề ca thán với ta nửa lời”. Giọng của Tề Thịnh mỗi lúc một trầm xuống, cuối cùng gần như là thì thầm: “Vốn là ta có lỗi với Giang thị. Nàng ấy đã vì ta mà bất chấp sống chết, thế mà ta chỉ có thể mang đến cho nàng ấy một cuộc sống không thiếu ăn thiếu mặc”.
Nghe đến đây, chuyện không cần phải kể thêm nữa, nhưng vì tôi đã hỏi quen miệng nên chẳng nghĩ gì, lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”.
Tề Thịnh quay lại nhìn tôi, khóe môi trễ xuống.
Thấy vậy tôi mới chợt bừng tỉnh, chỉ muốn đánh cho mình một cái. Các bạn nghĩ mà xem, lẽ ra nghe đến đây thì hoặc là phải vỗ tay khen hay, hoặc là lắc đầu thở dài, đâu có cái kiểu cứ luôn mồm hỏi “sau đó thì sao?” như tôi bao giờ!
Tôi thực sự thấy rất buồn ngủ, chỉ mong nhanh chóng được giải thoát để được về, vì thế vội tìm cách bù đắp tội lỗi của mình. Tôi vừa lắc đầu vừa dài giọng than thở: “Chà, rõ ràng là một mối lương duyên, thế mà rồi mỗi người một ngả, đáng tiếc làm sao, đúng là tạo hóa trêu ngươi!”.
Nói xong câu này tôi mới nhận ra, phen này thì hay rồi, mặt của Tề Thịnh lại càng tối sầm hơn.
Tề Thịnh lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu, sau đó hỏi: “Bồng Bồng, nàng không hiểu thật hay đang giả vờ ngu ngốc thế?”.
Tôi vô cùng chán ghét cái thói chuyện gì cũng không chịu nói hết mà cứ bắt người khác phải đoán này, nên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng lên nhìn anh ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Chàng muốn nói gì?”.
Tề Thịnh lại nhìn tôi không nói.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta không nghe rõ câu hỏi của tôi, nên đổi cách nói khác: “Nói cách khác, chàng muốn thiếp làm đến mức nào? Ví dụ, mấy ngày thì gặp mặt một lần? Khi gặp nhau thì nói mấy câu? Tỏ ra