
Chương 4: Làm Sư Phụ Mà Như Thế Sao
Cuộc sống chơi game của cô kỳ thật rất buồn chán, người ta đi phó bản có BOSS để giết, vào chiến trường có đối thủ để đấu, cho dù là làm nhiệm vụ đi nữa thì ít nhất cũng có NPC, nhưng mà làm một thương nhân, thì chỉ có thể làm bạn với một đống cửa hàng, rồi theo đó là những loại đạo cụ mà giá cả của nó không ngừng tăng lên rồi rớt xuống.
Thù Tiểu Mộc cố nhẫn nại, đương nhiên điều này cũng không nói lên ý chí kiên trì của cô —— phần lớn có lẽ là do cô có thần kinh thép. Ai bảo cô chỉ có hứng thú đi lung tung dạo nhiều cửa hàng, cẩn thận ghi lại giá chênh lệch của mỗi đạo cụ, liên tục so sánh giá cả với ngày hôm qua, tổng kết số tiền lời và số hàng tồn kho, còn chăm chỉ đến mức tính toán xem đạo cụ nào có thể đầu cơ tích trữ, đạo cụ nào phải nhanh bán ra cho hết.
Lúc này, cô đang đi qua rừng trúc ở Giang Nam, định treo máy đánh quái hưởng kinh nghiệm, đột nhiên có một nick đỏ đi xẹt qua bên người cô. Thù Tiểu Mộc sợ hãi tất cả nick đỏ, vì sợ bị công kích mà trái tim tích cực đập loạn nhịp, tay chân bắt đầu luống cuống, đầu óc trở nên mù mịt. Bởi vậy phản ứng hiện tại của cô cũng có thể lý giải được—— cô nghiêng người vọt đứng sang một bên.
Lúc sau, có một tốp năm tốp ba nick đỏ chạy tới, trong một đống ID lộn xộn chen chúc, cô liếc mắt nhìn, nhận ra trong đó có cả sư phụ vô lại của cô —— Thánh Kỵ Sĩ.
Quả nhiên bọn họ nói một câu phi thường có đạo lý —— ở đâu có dã chiến thì ở đó không nhất định có Thánh Kỵ Sĩ, nhưng ở đâu có Thánh Kỵ Sĩ thì nhất định ở đó có dã chiến.
>_<
Tiểu Mộc cũng không tính ở lại xem, cô cưỡi nai con muốn đến trước đá truyền tống ở rừng trúc. Nhưng mới đi được hai bước, thì có một bọn thích khách xoay người đuổi theo Thánh Kỵ Sĩ, ám khí bay đầy trời chặn đầu anh ta, khiến cô cũng bị bao vây trong đó.
Một ID nhỏ bé cấp 50, bị một thích khách cấp 60 công kích, cho dù có khống chế kỹ năng đi nữa, cũng đã khiến cô rớt mất một phần ba máu. Xác định bản thân có đánh trả cũng không ích gì, Tiểu Mộc lại càng thêm bình tĩnh —— thực bình tĩnh chờ trở về thành sống lại. =_=||||
Không ngờ chiến sĩ Hoang Hỏa không biết đã được thầy thuốc nào bổ sung máu, anh ta đang chạy vội quay lại đây, trường đao trên vai đổi thành hai cái búa, dùng kỹ năng quần công giáng một đòn vào bọn thích khách.
Chợt bị công kích, thích khách nick đỏ lập tức đổi mục tiêu chú ý từ Thù Tiểu Mộc sang Thánh Kỵ Sĩ. Tất cả những việc này phát sinh chỉ trong một tia sáng chớp nhoáng, đối với một người mắt thường phàm tục như Tiểu Mộc, thì đó là biến cố lớn, quả thật quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng gì, chiến sĩ Hoang Hỏa đã tặng cho thích khách vài chiêu “coi như là đáp lễ “. ID “Thánh Kỵ Sĩ” trên đỉnh đầu chiến sĩ Hoang Hỏa vừa chiến vừa lui, khiến thanh máu của đối phương bị giảm một nửa, nhưng cũng mau chóng được đội thầy thuốc của đối phương bổ sung.
Đợi cho anh ta có thời gian quay lại đuổi giết thầy thuốc của đối phương, thì thanh máu của anh ta cũng chỉ còn lại một nấc. Thù Tiểu Mộc chỉ biết đứng nhìn, rất không đành lòng thấy anh ta ngã xuống đất chết một cách oanh liệt.
Khi cô đến viên đá truyền tống ở rừng trúc, thì chiến sĩ Hoang Hỏa đã cưỡi Ngưu Mã, vai khiêng hai cái búa sống lại . Anh ta đứng ở trên đá truyền tống, bên cạnh có kiếm khách cùng với thầy thuốc bổ sung máu, bổ sung thuốc giúp, búa đồng màu vàng nằm ở trên vai, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn của cánh tay khiến cho người khác cảm thấy anh như một chiến vương, tản ra khí thế nghiêm nghị đầy chết chóc.
Anh nhanh chóng nhảy xuống khỏi hòn đá truyền tống, trong nháy mắt nhờ thuốc hồi máu và hồi lực chữa trị, trạng thái của anh ta đã sẵn sàng, chạy vội tới địa điểm bị giết mới vừa rồi.
Mắt thấy thân ảnh cường tráng biến mất ở sâu trong rừng trúc, Thù Tiểu Mộc chỉ có thể lắc đầu, cô không thể hiểu phương thức của trò chơi này, đương nhiên chúng ta cũng không có khả năng làm cho cô hiểu, thật giống như một con gà không bao giờ có thể có lông mao như con vịt, để có thể chiêm ngưỡng sự tuyệt vời dưới đáy nước.
Cô trở lại thành Tây Lăng một lần nữa, mới được mười phút, phía dưới màn hình bỗng nhảy ra một hàng mật ngữ màu hồng:
[ Bạn tốt '> Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn : [ Ngửa đầu cười to '> Đồ nhi thân yêu ~~~~
Sự thật chứng minh, Tiểu Mộc của chúng ta khi đó quả thật đơn thuần đến ngu xuẩn, cô thật khờ dại mà trả lời một câu:
[ Bạn tốt '> Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Sao vậy? Muốn mượn tiền à?
Tiếp theo cô muốn chuyển cho anh ta ——một trăm lượng vàng, coi như xong, nhưng thấy câu trả lời của đối phương, cô yên lặng xóa bỏ những ký tự đã đánh, cái tên kia nói…
[ Bạn tốt '> Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn : [ Ngậm miệng '> Đồ nhi ~~~ tình cảm thầy trò sao có thể đo bằng tiền bạc được.
Thù Tiểu Mộc bày ra khuôn mặt bình tĩnh:
[ Bạn tốt '> Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Sư phụ muốn nói chuyện tình cảm gì?
[ Bạn tốt '> Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn : [ Ngửa đầu cười to '> Đồ nhi, đến trấn Thạch Lâm đưa cho vi sư hai mươi lọ hồi máu, hồi lực đi?
Thù Tiểu Mộc tức giận, trong mắt đầy lửa! Đúng là cô giận dữ đến toàn thân run rẩy, không nói nên lời.