XtGem Forum catalog
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328774

Bình chọn: 9.5.00/10/877 lượt.

bệnh, bỏ cơm bỏ nước, nằm liệt trên giường .

Lưu Hồng về dinh hỏi làm sao vậy?

Tiểu thơ nói:

– Tôi hồi nhỏ có vái thí một trăm đôi giày vớ cho thầy chùa, hồi canh ba chiêm bao thấy ông sãi cầm đao đến đòi giày; thức dậy liền sinh bệnh .

Lưu Hồng nói:

– Chuyện nhỏ mọn sao không nói sớm, để mà nằm liều .

Nói rồi truyền quân rao cho dân sự:

– Mỗi nhà phải nộp một đôi giày và một đôi vớ thầy chùa, hạn năm ngày cho kịp.

Cách năm ngày dân sự nạp đủ số.

Tiểu thơ nói với Lưu Hồng rằng:

– Giày tuy đủ số rồi, không biết đây có chùa nào đặng đi huờn nguyện?

Lưu Hồng nói:

– Ðây có hai kiểng chùa là chùa Kim Sơn, với chùa Tiêu Sơn, muốn đi cúng chùa nào tự ý .

Tiểu thơ nói:

– Nghe đồn chùa Kim Sơn tử tế lắm để đi chùa Kim Sơn .

Lưu Hồng sai hai tên lính sắm sửa ghe thuyền .

Tiểu thơ dắt thế nữ xuống ghe mà đi trả lễ .

Còn Huyền Trang về chùa bạch hết sự tình cho thầy rõ.

Pháp Minh hòa thượng rất mừng, bữa sau thấy thế nữ vào chùa bạch rằng:

– Có phu nhân đến cúng .

Các sãi ra ngoài nghinh tiếp.

Tiểu thơ vào lạy Phật biểu thế nữ bưng mâm giày để trước chùa mới thắp nhang lạy vái, rồi giao cho Hòa Thượng phân phát giày vớ cho mấy thầy .

Huyền Trang thấy các sãi lãnh giày vớ đi tản, liền quỳ lạy mẹ .

Tiểu thơ bảo Huyền Trang cởi vớ mà coi chân, thấy chân trái mất nửa ngón út, mẹ con níu nhau mà khóc, rồi lạy tạ ơn Hòa Thượng nuôi dưỡng con mình.

Pháp Minh hòa thượng nói:

– Nay mẹ con gặp gỡ, mừng rồi về phủ cho mau, kẻo người dữ hay tin mà mắc họa!

Tiểu thơ nói:

– Con ôi! Mẹ đưa cho con một chiếc vòng vàng con đi qua Hồng châu phía Tây Bắc chừng một ngàn rưỡi dặm có tiệm Vạn Hoa vốn chỗ bà nội con là Trương thị ngụ đó mà thăm bà; và đưa chiếc vòng rồi con cầm phong thơ này đi xuống Trường An, phía bên tả thành vua có dinh quan thừa tướng Ân Khai Sơn là ông ngoại con đó, con trao thơ này cho ông ngoại đặng ông ngoại tâu vua xin phép, đem quân tới vây bắt Lưu Hồng, một là cứu mẹ, hai là báo cừu cha, mẹ không dám ở lâu sợ nó nghi ngại”. Nói rồi từ giã mà xuống ghe.

Còn Huyền Trang lạy thầy, qua Hồng châu mà đi tìm bà nội, đến tiệm Vạn Hoa hỏi thăm .

Lưu Tiểu Nhị là người chủ tiệm rằng:

– Năm trước quan Tri châu có mướn phố cho bà mẹ ở, bây giờ còn sức khỏe hay không?

Lưu Tiểu Nhị nói:

– Năm trước ở phố tôi, sau tối hai con mắt, ba bốn năm không trả tiền phố, nay ở trong lò gốm bể phía Nam; thường ngày xin ăn qua bữa. Ông quan ấy đi lâu lắm, không biết cớ nào đó, biệt tin biệt tích đến nay .

Huyền Trang nghe nói, tìm vào lò gốm hỏi thăm.

Trương Thị nói:

– Tiếng mầy giống tiếng con tao là Trần Quang Nhụy!

Huyền Trang nói:

– Tôi không phải Trần Quang Nhụy, thiệt là cháu nội của bà; Ôn Kiều tiểu thơ là mẹ .

Trương Thị hỏi:

– Sao cha mẹ cháu chẳng đến đây?

Huyền Trang thưa:

– Cha tôi bị quân dữ giết rồi, bắt mẹ tôi làm vợ. Mẹ tôi có gởi lời thăm Bà nội, và gởi một chiếc vòng đây nè .

Trương Thị cầm chiếc vòng khóc lên mà nói:

– Con ta vì công danh mà ra thế ấy! Bấy lâu tưởng là bạch ngãi vong ân. Hay đâu bị người ta giết. Nhờ trời phò hộ cháu sức khỏe mà tìm bà .

Huyền Trang hỏi bà:

– Vì cớ nào mà bệnh con mắt?

Trương thị nói:

– Bà nhớ ông và cháu lắm, khóc hoài nên tối mắt đi!

Huyền Trang nghe nói, quỳ lạy trời mà vái rằng:

– Xin trời phật thương tôi, 18 năm chưa báo cừu cho cha mẹ, nay mẹ tôi sai đi tìm bà nội; Phật trời thương đến xin cho bà tôi sáng mắt ra .

Vái rồi le lưỡi mà rà con mắt cho bà.

Trong một giây Trương Thị thấy đặng mà hỏi rằng:

– Quả thiệt là cháu bà, nên giống Trần Quang Nhụy lắm, Huyền Trang mừng rỡ, dắt bà về tiệm Vạn Hoa, lấy tiền mướn phố cho bà ở.

Lại đưa tiền dụng cho bà mà nói rằng:

– Tôi đi ngoài một tháng rồi trở về đây .

Lạy tạ ơn rồi ra đi, lâu ngày mới tới dinh Thừa Tướng, nói với quân rằng:

– Có sãi nhỏ đến phủ mà tìm bà con .

Quân hầu vào bẫm cùng Thừa Tướng .

Thừa tướng nói:

– Lạ này, mình không bà con với ai hết, sao có sãi đến thăm?

Phu nhân nói:

– Hồi hôm tôi chiêm bao, thấy con về viếng, có khi thơ rễ gởi về chăng?

Thừa Tướng biểu vời hòa thượng vào, Huyền Trang bước vô, lạy ông bà mà khóc, rồi mới trao thơ, Thừa Tướng coi thơ rồi khóc lớn.

Phu nhân hỏi:

– Thơ có chuyện chi mà ông khóc thất thanh đi vậy?

Thừa Tướng nói:

– Sãi này là cháu ngoại của mình, rễ mình bị thằng chèo đò giết, rồi bắt con mình làm vợ .

Phu nhân nghe nói khóc róng lên, Thừa tướng khuyên rằng:

– Phu nhân phiền não làm chi, để mai vào tâu cho vua hay, đem binh ra bắt nó rồi cứu con và báo cừu cho rễ .

Sáng ngày Thừa tướng vào tâu rằng:

– Rễ tôi là Trần Quang Nhụy, vâng lệnh đi phó nhậm Giang châu, bị tên lái đò là Lưu Hồng đánh chết, cướp con tôi làm vợ, lấy bằng cấp giả làm Quang Nhụy, làm quan 18 năm nay, rày có tin về, thiệt là loạn lắm, xin Bệ Hạ cho tôi đem binh mà ra đánh báo cừu .

Vua Thái Tôn nghe tâu giận lắm, cấp quân ngự năm sáu muôn cho Thừa Tướng đi đánh, Thừa Tướng vâng lệnh lãnh binh về phủ, rồi kéo ra Giang châu, đi hèn lâu mới tới mé sông Hồng Giang đóng trại, cho mời lén quan Ðồng Tri đến tỏ hết sự tình, sai đi êm mà bắt vây cán