pacman, rainbows, and roller s
Tay buông tay và tim thôi nhớ

Tay buông tay và tim thôi nhớ

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322860

Bình chọn: 9.00/10/286 lượt.

người thích khiêu vũ, có người không. Không ăn cay nghĩa là không thể ăn cay, không hút thuốc chẳng phải vì sợ ung thư phổi, đó đơn giản là vì không thích, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc châm lửa đốt một điếu thuốc; không thích khiêu vũ, chỉ bởi cảm thấy trong người không có chút tế bào khiêu vũ nào mà thôi.

Tình yêu là một điệu nhảy của hai người, tôi không bận lòng khi cả hai đều nhảy không thật tốt, nhưng tôi thực sự rất để tâm nếu chỉ có một mình mình đang nhảy, còn người kia chỉ luôn đứng bên cạnh lạnh lùng dõi xem.

Những mối tình câm lặng, đến một khoảnh khắc nào đó sẽ lại nhìn thấy ánh sáng của bầu trời, khi người ấy cuối cùng đã bị tình yêu của bạn làm cho cảm động. Thế nhưng, yêu một người mà ngay từ những giây phút đầu tiên đã không thích bạn, có lẽ sẽ quá lãng phí tuổi thanh xuân. Tuổi thanh xuân của tôi có thể bị phung phí bởi tình yêu, nhưng tôi sẽ không bao giờ phung phí nó cho một người không dành trọn trái tim cho tôi.

Tôi không bận lòng khi một ai đó mà tôi không yêu trót đem lòng yêu tôi, thế nhưng, tôi chỉ có thể yêu một người thực sự yêu thương mình. Tình yêu đôi lúc sẽ khiến người ta cô độc, thế nhưng, sự vọng tưởng hão huyền lại là nỗi cô đơn khắc khoải nhất, và cũng là bất kham nhất.

Chương 29: Hối Hận Có Gì Không Tốt

Có rất nhiều người thích nói rằng: “Trước nay làm bất cứ việc gì tôi cũng không hối hận.”

Nghe vậy có vẻ rất hoành tráng, nhưng phải chăng trước nay họ chưa từng hối hận bao giờ?

Khi trót mua một món đồ vô dụng từ siêu thị về, chúng ta cũng có thể hối hận, huống hồ là những chuyện lớn lao hơn thế? Những người nói rằng bản thân chưa bao giờ hối hận, thực ra là do họ biết rằng hối hận cũng chẳng để làm gì mà thôi.

Khi đã đưa ra quyết định, tại sao lại phải nhọc tâm nghĩ xem lựa chọn kia liệu có tốt hơn không? Vì dù sao chúng ta cũng không thể quay đầu lại nữa.

Chúng ta luôn cho rằng hối hận là biểu hiện của sự yếu mềm, thế nên rất nhiều người phải miễn cưỡng nói rằng mình không bao giờ hối hận. Tại sao con người không thể hối hận? Hối hận đâu phải do sự yếu mềm gây ra.

Hiểu về sự hối hận, ta mới không mắc phải những sai lầm tương tự. Vậy thì lần sau, ta sẽ làm tốt hơn. Nếu phải cưỡng ép bản thân không được hối hận, chẳng thà hãy rút ra những bài học quý giá từ trong sự hối hận đó.

Hối hận, xấu hổ, hối lỗi hoàn toàn không có gì sai, thế nhưng thời gian dành để hối hận nhất định phải ngắn. Nỗi hối hận và mặc cảm tội lỗi không có điểm dừng chính là biểu hiện của kẻ hèn yếu. Nếu phải hối hận 10 năm vì một việc gì đó, chẳng thà hãy chỉ hối hận một tháng, rồi sau đó học cách thay đổi trong 9 năm 11 tháng còn lại.

Tôi hối hận rằng mình đã từng yêu người ấy, vì vậy tôi sẽ không bao giờ ngốc nghếch như vậy nữa.

Tôi hối hận rằng mình đã làm những việc thật khờ dại, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.

Tôi hối hận vì mình đã nói ra những lời đó, từ nay về sau tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói ra.

Hối hận có gì không tốt? Cưỡng ép bản thân không được hối hận, có lẽ chỉ khiến cho ta càng chìm dần trong vũng lầy của sai lầm, mãi cho tới khi thân xác ta chìm nghỉm không một dấu vết. Và khi đó tâm hồn bạn sẽ ngập tràn hối hận, vì lúc đầu đã không chịu hối hận.

Thời khắc bỏ lỡ

Rất nhiều năm trước, một cậu bạn trai mà tôi quen biết sau khi đọc xong bài tản văn của tôi đã nói: “Bây giờ thì mình đã hiểu cô ấy nghĩ thế nào rồi.”

Tiêu đề của bài tản văn đó hình như là “Khoảnh khắc giả tạo của cái đẹp”, nội dung xoay quanh về một số tâm tình của phái đẹp.

Ngày hôm đó cô ấy nhuộm tóc, vận một bộ đồ mới, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Thế nên cô rất muốn người yêu ngắm nghía bộ dạng xinh đẹp của mình, thầm tưởng tượng rằng khi nhìn thấy cô, hai mắt anh ấy sẽ sáng lên và không ngớt lời khen tặng: “Hôm nay trông em thật tuyệt!”

Thế nhưng, hôm ấy anh ta chẳng thể gặp mặt cô. Hôm sau, anh ta cũng chẳng thấy ở cô có điều gì khác biệt so với ngày thường, và cũng không hiểu vì sao hôm qua cô ấy đòi gặp anh gấp đến vậy, muốn anh phải bỏ dở công việc để đến gặp cô.

Trong lòng cô rất thất vọng, nhưng không thể nói ra.

Bởi anh ấy chẳng thể nhìn thấy những điều mà cô đang nghĩ, nói ra liệu có ích gì?

Cô ủ rũ đi bên cạnh anh, chẳng nói một lời, giận dỗi vì anh đã bỏ lỡ mất một thời khắc đẹp đẽ của hai đứa.

Cậu bạn trầm ngâm, nét mặt đượm chút phiền muộn:

“Chẳng trách cô ấy giận mình. Thì ra là vì muốn mình nhìn thấy hôm đó cô ấy xinh đẹp đến nhường nào, nhưng mình thì lại chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi phiền phức.”

Hai người bạn của tôi, cuối cùng cũng đường ai nấy bước.

Nguyên nhân chia tay, có lẽ không phải vì cậu ấy đã bỏ lỡ quá nhiều thời khắc để khiến cô ấy cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc, cũng không phải vì cậu ấy keo kiệt những lời mỹ miều dành cho cô. Vậy nhưng, thời khắc đã vụt mất kia, cũng mãi chẳng thể bù đắp trở lại, nó đã trở thành một niềm nuối tiếc.

Chẳng phải chúng ta cũng từng trải qua muôn hình vạn trạng nỗi niềm tiếc nuối như vậy hay sao?

Tất cả mọi thứ, bao gồm cả tình cảm, đều có những khoảnh khắc rực rỡ nhất củ