
nhưng, ân tình rồi cũng có ngày dùng hết. Và ái tình, rồi cũng đến lúc hao cạn.
Rồi sau đó giữa hai người, liệu sẽ còn lại gì để tha thứ?
Chỉ khi yêu một người, ta mới có thể tha thứ.
Khi không còn yêu nữa, ta không cần tha thứ, và cũng chẳng thèm uất hận.
Hình như em chẳng nhớ anh chút nào
Nỗi nhớ, đại đa số cũng là một kiểu dằn vặt.
Bạn rất muốn gặp mặt anh ấy, được anh ôm lấy, rất muốn được vuốt ve khuôn mặt, vỗ về đôi vai rắn rỏi của anh, thế nhưng, tất cả những điều này cũng chỉ có thể thực hiện trong mộng tưởng.
Căn bản vì không có thời gian, ngay cả gặp mặt cũng là một việc xa xỉ, bạn chỉ có thể dựa vào một chiếc điện thoại để trò chuyện với anh ấy.
Một chiếc điện thoại thì có thể làm được những gì đây?
Giọng nói của anh gần đến vậy, tựa hồ ở ngay bên cạnh bạn, nhưng bóng dáng anh lại xa tít ngàn trùng.
Bạn rất muốn nói với anh ấy rằng: “Em rất nhớ anh.”
Nhưng nói ra liệu có để làm gì? Khi vẫn chẳng thể gặp được nhau.
Sau khi cúp điện thoại, nỗi nhớ lại ùa đến giày vò bạn. Hình ảnh của anh lại ngập tràn trong tâm trí bạn, khi tĩnh lại, những ký ức thuở xưa lại dồn dập, thổn thức tâm can. Một mình nằm trên chiếc giường, tứ chi hoàn toàn không biết đặt về đâu, bất luận thế nào, vẫn chẳng thể ngưng nhớ về anh.
Để ngăn cho bản thân đừng quá đau khổ, bạn đành cố gắng hết lần này đến lần khác đè chặt nỗi nhớ, giấu nó tận sâu cùng ngách thẳm của con tim, để ngay đến anh cũng chẳng thể tìm ra được.
Khi bạn tưởng rằng mình đã rất thành công trong việc ghìm chặt nỗi nhớ, nhưng nhiều lúc, nó lại bất thình lình ập đến chiếm lấy bạn.
Bạn đã từng nghĩ rằng, nỗi nhớ vốn có vị ngọt, bởi trên thế gian này đã có một người xứng đáng để bạn nhung nhớ. Vậy nhưng ngày rộng tháng dài, nỗi nhớ đó thì ra lại đắng ngắt một vị, chúng ta đã bị đánh lừa.
Khổ sở nhất, là khi bạn cố gắng để đè chặt nỗi nhớ, vì không muốn làm anh lo lắng, còn anh ấy thì lại hỏi một câu chát đắng:
“Hình như em chẳng nhớ anh chút nào?”
Chương 17: Khi Đó, Bạn Vẫn Chưa Hiểu Được
Thời gian là một quá trình thú vị, bạn vĩnh viễn không biết được nó sẽ thay đổi bạn như thế nào.
Ví dụ như những món ăn, những loại rượu, những cuốn sách, và những người mà bạn từng không hề thích, đến một ngày nào đó, bạn bỗng thích thú một cách lạ lùng.
Một người bạn của tôi từng thề rằng có chết cũng không ăn mướp đắng, bởi vì mọi người đều nói, mướp đắng còn có tên gọi khác là “mướp nửa đời”, có nghĩa là thuở nhỏ chúng ta thường chê mướp đắng rất đắng, nhưng khi sống đến một độ tuổi nào đó, bạn lại thấy yêu cái vị ngọt và đắng của nó.
Cô ấy không muốn nhận là mình già, thế nên toàn nói: “Dù sao thì tớ vẫn không thể chịu được vị đắng như vậy.”
Còn tôi từ lâu đã yêu thích món mướp đắng mà hồi nhỏ từng ghét cay ghét đắng.
Ai có thể chống lại sức hấp dẫn của món thịt xào mướp đắng cơ chứ? Rồi cả canh gà mướp đắng nữa. Mỗi lần đến Đài Loan, tôi đều phải đi lùng ăn món canh này.
Có lần tôi từng viết trên blog, kể rằng gần đây tôi yêu loại rượu Porto của Bồ Đào Nha, một độc giả có vào comment, nói ngày xưa cô ấy từng uống loại rượu này, khi đó chẳng thấy ngon chút nào. Thế nhưng, cô ấy đồng ý với tôi rằng, giờ nếu được một lần nếm lại, có lẽ cảm giác nơi đầu lưỡi sẽ khác.
Một loại rượu đã từng cảm thấy không ngon, có lẽ do khi đó ta đã uống loại chưa đủ tuổi, hoặc khi đó ta vẫn chưa thấm được vị ngon của nó. Cũng giống như một cuốn sách mà bạn mua về, tiện tay lật giở vài trang, cảm thấy không thú vị rồi lãng quên trên giá kệ.
Một vài năm sau, khi vô tình cầm lại cuốn sách đó, cảm xúc trong bạn bỗng dạt dào lay động, trách bản thân khi xưa đã bỏ qua một cuốn sách hay như vậy.
Nhưng kỳ thực, bạn chưa hề bỏ qua. Điều đó cũng giống như sự gặp gỡ giữa hai người, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, giữa đất trời mênh mông, trong đằng đẵng thời gian, chỉ có duy nhất một khoảnh khắc như vậy.
Chỉ là, trước khi gặp gỡ và yêu nhau, chúng ta đều cần trải qua một quá trình.
Thời gian cũng là một sự thức tỉnh. Những bí ẩn không lời giải đáp, những chuyện chưa thể đả thông, hay một trái tim đã từng không hiểu, rồi đến một ngày nào đó, cuối cùng cũng có thể giải mã tương thông.
Ví dụ khi tuổi còn nhỏ, điều lãng mạn mà chúng ta hướng đến là sự có được: có được một người rất yêu mình, có được một cuộc tình khắc cốt ghi tâm. Sau này, chúng ta khát vọng có được nhiều thứ, ngoài lời thề và ước định, còn có giấc mơ mà cả hai cùng theo đuổi. Ngày sau của ngày sau, chúng ta hy vọng mình sẽ vĩnh viễn có được tất cả những gì đẹp đẽ nhất.
Rồi đến một ngày chúng ta mới bừng tỉnh ngộ, thì ra lãng mạn chính là dám buông tay từ bỏ.
Chỉ khi ta dám chấp nhận từ bỏ, đó mới là điều lãng mạn nhất.
Tại sao khi trước ta không thông minh như vậy? Tại sao ngày xưa không hiểu được lãng mạn là gì?
Đừng hận chính mình, bởi khi đó bạn vẫn chưa hiểu được.
Niềm hy vọng dài hơn cả một mét
Trong đêm vắng, ngồi lần giở những dòng nhật ký được viết từ bao năm trước, trong đó có một ngày, tôi đã chép lại câu sau:
“Muốn biết con người bi quan đến thế nào, cần phải xem họ dám đánh