
phả trên mặt nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn cơ hồ không nhận ra: “… Nàng muốn làm chuyện xấu? Vậy mọi người cùng nhau làm chuyện xấu, có được không?”
***
Đầu óc Đàm Xuyên đã nát như tương, ý nghĩ kia chẳng qua cũng chỉ là chợt lóe. Tựa như sẽ chết đuối trong vòng tay thâm trầm của hắn, cho dù há to miệng thở gấp, cũng không sao thở nổi. Tay, chân, thân thể, tất cả đều không còn là của nàng, sao có thể an trí để mà an tâm?
Dường như hắn đọc được ý nghĩ của nàng, khoác hai cánh tay không biết đặt đâu của nàng lên vai mình. Lần này, đôi môi ướt át hạ xuống cực kỳ dịu dàng, chậm rãi nhai nuốt cái lưỡi mềm mại của nàng, ung dung từ tốn dụ dỗ nàng thuận theo tiết tấu của hắn, từng chút từng chút, đầu lưỡi dây dưa; từng chút từng chút, tựa như hải tảo vuốt ve không nỡ chia lìa.
Trên vạt trái của bộ áo trắng nàng đang mặc có một nút khuy ngầm, lúc mặc vào thấy phức tạp vô cùng, thế nhưng dưới bàn tay hắn lại ngoan ngoãn phục tùng, đầu ngón tay lướt tới chỗ nào vạt áo chỗ đó liền lập tức mở ra, bị hắn dùng hàm răng cắn, từng chút từng chút kéo lên đầu vai. Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của hắn phủ lên bộ ngực nàng.
Đàm Xuyên run rẩy cơ hồ muốn tan chảy, mười đầu ngón tay bám chặt bờ vai rắn chắc của hắn, móng tay ghim vào da thịt. Muốn trốn tránh, nhưng hắn lại ôm siết lưng nàng như vậy, chẳng biết trốn tránh nơi nào. Dòng thủy triều đáng sợ mãnh liệt cuộn trào từ đầu tới chân, mang theo mùi vị ngọt ngào như của tử vong, cắn nuốt nàng. Áo trắng trên người hắn mát lạnh mềm mại, ống tay áo dài ma sát bờ eo nàng; đôi môi hắn nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt nàng, cắn nuốt, liếm láp, phảng phất như thân thể nàng là miếng bánh ngọt mê người. Đó là một loại nhức nhối khó chịu làm cho người ta không cách nào nhẫn nại nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng nỗi đau ngọt ngào ấy, nàng cảm thấy mình rất nhanh sẽ chết mất thôi.
Ở một chỗ sâu trong trí óc, có thanh âm nhẹ nhàng nói: Dừng lại, phải dừng lại, không thể tiếp tục, ngươi không nên như vậy.
Dừng lại không được, đáy lòng có thanh âm còn rõ ràng hơn đáp lại. Nàng đối với hắn, là lưu luyến? Là né tránh? Là yêu thích? Hay chỉ vẻn vẹn là muốn tìm một vòng ôm ấm áp nàng có thể dựa vào một thoáng? Chính nàng cũng không rõ, có lẽ tất cả đều đúng, cũng có thể tất cả đều sai. Ước chừng với nàng hắn là một chén rượu độc thơm nồng, kỳ thật biết rõ ý nghĩa của năm chữ uống rượu độc giải khát, lúc này việc nàng nên làm nhất là cho hắn một cái tát vang dội, sau đó giận dữ rời đi.
[uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau'>
Chính là làm không được, ta làm không được. Nàng tự nói với mình, mơ hồ có một ý nghĩ điên cuồng liều lĩnh, muốn nếm thử mùi vị thơm nồng ngọt ngào của chén rượu độc kia.
Đã không còn gì để mất, phải, nàng chưa từng sợ hãi mất đi thứ gì? Thế gian này, người nợ nàng nhiều lắm, nàng lại một mình thiếu nợ Phó Cửu Vân một món ân tình, còn không trả cho hắn, vậy cứ buông xuôi đi. Thời gian dài như vậy, vẫn đùa giỡn tâm kế, đấu với người, đấu với yêu, nàng đã mệt mỏi, chỉ mong sao sớm ngày kết thúc chuỗi báo thù hư không này. Trước khi hết thảy đều chấm dứt, chí ít nàng còn có thể ôm lấy hắn, dùng đôi tay vẫn còn tồn tại gắt gao ôm chặt hắn, kẻ vẫn luôn không ngừng truy đuổi phía sau nàng.
Đầu ngón tay của Phó Cửu Vân như có ngọn lửa nhỏ, ôn nhu mà không cho phép kháng cự bao trùm nơi non mềm nhất của nàng, tựa như đang thăm dò, cẩn thận dè dặt, mang theo biết bao yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Môi hôn không thể nắm bắt kia rốt cuộc cũng không còn chạy loạn, giống như muốn trấn an nàng, theo tiết tấu của ngón tay lần lượt hạ xuống trên bờ môi hé mở của nàng những nụ hôn.
Đàm Xuyên giống như một con cá vừa bị vớt lên bờ, không cam lòng mà bật lên, không cách nào đè nén, trong mê loạn từ cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ nỉ non: “Cửu Vân…”
Hai cánh tay mềm mại lại đón lấy hắn, quấn quít trên cổ hắn giống như dây leo, kéo hắn về hướng nàng, về hướng nàng.
Ngón tay Phó Cửu Vân đột nhiên ngừng lại, không rời khỏi, chỉ là lẳng lặng bao phủ nàng như vậy. Hắn đè nặng trên người nàng, hô hấp dồn dập, lý trí chỉ còn sót lại một sợi dây kéo thật căng, hoặc là ngay lúc này buông ra, hoặc là dứt khoát kéo đứt. Nàng đã rộng mở vì hắn, đã ở ngay trước mắt hắn, khao khát nàng, như thể chỉ một khắc sau là cái chết sẽ ập tới, khẩn cấp vội vã, tới nỗi không sao nén được.
Hắn khao khát nàng đến thế.
Chương 36
Chương 36: Cao trào (Phần 2)
Thân thể sít sao dán chặt nhạy cảm phát hiện áo trắng trên người nàng đã nới lỏng lắm rồi, vẻn vẹn chỉ có thể thay nàng che lấp một phần da thịt, như thế ngược lại làm cho thân thể uyển chuyển nở nang của nàng bây giờ càng thêm mê người.
Kế tiếp không phải nàng điên chính là hắn muốn điên rồi.
Không biết trải qua bao lâu, ngón tay hắn đột nhiên chậm rãi rút lui, Đàm Xuyên không biết là thất vọng hay là thở dài nhẹ nhõm, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng vô cùng, thất thần nhìn hắn, trên hàng mi dài ngưng tụ một giọt châu nho nhỏ, theo từng hơi thở của hắn mà rung rinh sắp