
sức rút ra, thái tử gia đầm đìa máu tươi bây giờ nhìn qua còn đáng sợ hơn so với đám yêu ma kia, càng đáng sợ chính là —— gã cư nhiên không chết, trường đao vung lên càng thêm hung ác, mấy con quỷ đầu đỏ do giấy trắng biến ra đều hóa thành đốm sáng rồi tan rã.
Phía sau có tiếng loong coong của dây cung bị kéo, thái tử xoay người, đã thấy Đàm Xuyên kéo căng cung sắt, bước ra khỏi kết giới nhắm vào phía ngực phải của gã. Một thân trắng thuần kia được trời chiều nhuộm thành màu cam nhàn nhạt, tay áo tung bay, vẻ mặt trang nghiêm, giống như nàng Thiên Nữ lạnh lùng vì báo thù mà tới.
Thái tử đột nhiên ngừng động tác, bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Ngươi không giết nổi ta, ta cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng ngươi phải cho ta biết, vì sao?”
Đàm Xuyên không trả lời, cung kéo căng hết cỡ, mũi tên bật ra như tia chớp, nháy mắt cắm ngập ngực phải của gã.
Thái tử nở một nụ cười cổ quái, lùi lại mấy bước, nói: “Ta nói rồi, ngươi không giết nổi ta.”
Là bởi vì có dòng máu yêu ma sao? Bộ dạng gã rất khác với những người bình thường, phải chăng là do có dòng máu yêu nồng hậu? Đàm Xuyên không nói một lời, lại rút ra một mũi tên sắt, ngắm trúng vị trí lúc trước vừa bắn. Phía sau lưng đau nhức vô cùng, cú ném vừa rồi của gã, chỉ e đã làm nàng bị trọng thương.
Đàm Xuyên cắn chặt miệng đầy mùi máu tươi, buộc chính mình lần nữa dùng lực kéo cung, thái tử thình lình phi mạnh đoản đao, trúng giữa cổ tay nàng, cung sắt rơi khỏi tay. Gã nhào tới mạnh mẽ như mãnh hổ hạ sơn, vươn tay muốn chộp lấy vạt áo nàng.
Trước mắt đột nhiên tràn ngập sương mù màu tím, thái tử đột ngột ngã gục trên đất, hôn mê bất tỉnh. Đàm Xuyên cũng thình lình hít vài hơi, nhất thời bị sặc tới nỗi tắc nghẹn trong lồng ngực, đầu óc hỗn loạn, thân thể không nghe theo khống chế trở nên mềm nhũn.
Một đôi tay ôm lấy nàng, trong nháy mắt trước khi ngất đi, Đàm Xuyên chỉ kịp nhìn thấy trường y màu tím trên người hắn, trong lòng có thứ gì đó vụt qua, cảm thấy rất quen thuộc, rất quen thuộc… Thế nhưng nàng chẳng thể nào nghĩ tiếp.
Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trước cửa sổ có bóng người lay động. Trong lòng Đàm Xuyên cả kinh, nhanh chóng đứng dậy, lại thấy Tả Tử Thần đã lâu không gặp đứng trước cửa sổ, đang nâng ấm châm trà, thấy nàng đột nhiên nhảy dựng lên, hắn cũng hoảng hốt, nước trà hắt cả ra bàn.
“… Uống chút nước.” Hắn trầm mặc một lúc lâu, đưa chén trà cho nàng.
Đàm Xuyên hạ mi mắt, im lặng nhận cái chén, không tiếng động uống trà.
Kỳ thật nàng cũng không ngờ sẽ gặp Tả Tử Thần dưới tình huống như vậy, còn được hắn cứu. Nàng và hắn có thể xem là xa cách lâu ngày gặp lại, một lần từ biệt chính là bốn năm năm, năm năm trước thâm tình nồng nàn nói lời từ biệt, năm năm sau gặp lại đối mặt nhau mà chẳng còn lời nào để nói. Đoạn thời gian trên núi Hương Thủ kia, chỉ đành xem như một màn hài kịch, không ai muốn nhắc tới.
Tả Tử Thần không nói gì, Đàm Xuyên đương nhiên càng không nói, trong phòng trầm mặc khó tránh khỏi sinh ra ngại ngùng lúng túng. Cuối cùng vẫn là hắn phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “… Cởi y phục ra đi, để ta xem qua thương thế.”
Đàm Xuyên theo bản năng nắm chặt vạt áo: “Không cần, không đau nữa rồi.” Nàng quay đầu đi, không muốn nhìn mặt hắn.
Thanh âm của hắn lại thêm một phần bất đắc dĩ bi thương: “Yến Yến…”
“Đừng gọi bậy!” Nàng phủ nhận cực nhanh, “… Yến Yến đã chết từ lâu.”
Tả Tử Thần nhìn sườn mặt bướng bỉnh hơi cúi xuống của nàng, thật giống với cô bé ngây thơ nhu mì trong trí nhớ, nhưng lại có chút gì đó hoàn toàn khác biệt. Cuộc đời hắn có một khoảng gián đoạn lớn, trong khoảng gián đoạn ấy, hắn thản nhiên nhàn nhã, trải qua những ngày tháng thần tiên trên núi Hương Thủ; bên ngoài kia, nàng sớm đã hoàn toàn thay đổi, trở nên xa lạ vô cùng.
Tư vị trong ngực hắn quá đỗi phức tạp, có rất nhiều lời muốn nói, gặp được nàng lại chẳng thể nói ra miệng. Những lời giải thích ấy, giờ này nói ra giống như chính là vũ nhục nàng, nàng quả thật chẳng cần bất kỳ lời giải thích nào, nàng từ lâu đã không còn là cô bé con chỉ có mỗi Tả Tử Thần trong mắt.
“Trên lưng còn đau không?” Thái tử Thiên Nguyên trời sinh có sức mạnh kinh người, bị gã ném một cách tàn nhẫn như vậy, xương cốt không gãy đúng là kỳ tích, cho dù là thế, nàng chắc chắn cũng bị nội thương nghiêm trọng.
Đàm Xuyên cực lực nuốt nước trà, thuận tiện cũng nuốt xuống vị máu tươi đang không ngừng trào lên trong họng. Buông chén trà, nàng cắn răng đứng dậy, nói với hắn: “Ta không sao, đa tạ huynh ra tay cứu giúp. Chúng ta đã thanh toán xong xuôi cả rồi, cáo từ.”
Cổ tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, Tả Tử Thần thần sắc phức tạp, giống như là không xác định, còn sợ hãi điều gì, thậm chí còn mang vẻ đoạn tuyệt, khàn khàn cất tiếng hỏi: “… Thế nào gọi là thanh toán xong xuôi? Ý của muội là…”
“Tả tướng là do ta giết.” Nàng đáp cực nhanh, rốt cuộc quay đầu lại dũng cảm nhìn thẳng hắn, cặp mắt sáng như ánh mặt trời.
Nét mặt Tả Tử Thần có vẻ thống khổ không thể đè nén: “… Vì sao?”
Nàng không thể tưởng tượng bật cười: “Huynh lại