
g quay đầu lại.
Phó Cửu Vân cứ vậy ngồi trong đại sảnh nhà trọ uống rượu giữa đêm hôm khuya khoắt, toàn bộ rượu tích trữ trong nhà trọ bị một mình hắn uống hết hai phần ba, chưởng quầy và tiểu nhị thấy hắn toàn thân tỏa ra vẻ hung thần, chẳng dám ho he một tiếng. Lại bởi vì không thấy cô thiếu nữ xinh đẹp kia xuống cùng, bọn họ đều hoài nghi phải chăng bị nam nhân này giết chết mất rồi, có điều cũng chẳng kẻ nào dám đi báo quan.
Không biết có phải vì phiền muộn tới mức gần muốn điên cuồng, hắn xưa nay ngàn chén không ngã rốt cục cảm thấy trong đầu choáng váng nặng nề, cảm giác say bắt đầu tầng tầng ập tới. Trên vai còn truyền tới từng đợt đau đớn xé da xé thịt, dứt khoát cứ để nó đau như vậy, máu cũng mặc nó tự nhiên chảy, như vậy hắn mới có thể chắp ghép được những câu chữ lộn xộn rời rạc trong lòng.
Đáy lòng có một cơn đau chát chúa, không chỉ vì bản thân hắn, mặc dù đã từng vung bút vì nàng mà tỉ mỉ dệt nên mộng đẹp trân quý trong lòng, mong rằng nàng cảm thấy an ủi; mặc dù là gắt gao ôm ấp nàng, im lặng cho nàng biết nơi này còn có hắn có thể dựa vào; dẫu cho hết thảy chẳng làm nàng cảm kích —— những chuyện đó đều chẳng có gì đáng kể, là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn chỉ là vì sự quật cường bướng bỉnh tới mức liều mạng ấy của nàng, làm tổn thương người khác cũng làm thương tổn chính nàng. Lúc ấy hắn trong cơn cuồng nộ nói ra lời nói tổn thương người, giờ này lại chỉ có mình hắn nhấm nháp quả đắng hối hận tiếc nuối.
Túi Càn Khôn trong ngực rớt ra, Phó Cửu Vân cầm trong tay xem xét tỉ mỉ. Trong này có chứa hồn đăng, ban đầu hắn đoán không ra nàng tới núi Hương Thủ để làm gì, trong khoảnh khắc cảm nhận hồn đăng bị lấy mất kia, hắn lập tức liền hiểu ra tất cả.
Nghe đồn m Sơn có rồng thần miệng ngậm hồn đăng, thu hút muôn vàn yêu ma quỷ hồn. Hồn đăng dùng tinh phách hồn người làm lửa, vạn năm không tắt —— nàng muốn làm điều gì, hắn lại không dám tưởng tượng. Nếu nàng sống chính là để chết đi như vậy, dù cho nàng có hận hắn tới mức khắc cốt ghi tâm, thứ này cũng không thể giao cho nàng.
***
Trong phòng an tĩnh không có lấy một tiếng động. Đàm Xuyên chỉ cảm thấy rất lạnh, tay chân cuộn tròn trong áo khoác, vẫn cứ lạnh phát run.
Cuối cùng cũng tới lúc này, nàng lại chẳng thể miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ.
Nàng hơi khẽ động, mờ mịt nhìn bốn phía, bước tiếp theo phải làm gì? Chính nàng cũng không biết, lẽ nào thật sự để hắn cưỡng ép quay về núi Hương Thủ?
Không biết từ lúc nào trên bàn có đặt một cuộn tranh, lớn hơn vài lần so với các cuộn tranh bình thường, được buộc bởi một sợi dây tơ tằm màu đỏ xinh xắn.
Thứ này không phải của nàng.
Đàm Xuyên vươn tay, tháo dây tơ đỏ, cuộn tranh dùng giấy rất mới, vẫn còn mang theo hơi ấm trên người hắn.
Từng chút một mở ra, tranh trên giấy lại là một tòa cung điện nàng vô cùng quen thuộc, từ nhỏ đến lớn mười bốn năm, nàng chính là từ nơi ấy mà trưởng thành. Cung Cảnh Viêm, cung điện mỹ lệ nhất của hoàng cung Đại Yến, trong cung có đủ loại thu hải đường, khi nàng rời đi, mấy bông hoa nhỏ kia mới vừa chớm nở, chỉ là chẳng ai có tâm thưởng thức vẻ đẹp của chúng.
Tay Đàm Xuyên mềm nhũn, cuộn tranh rơi trên mặt đất, kinh động cứng đờ người.
Ảo giác trước mắt đột nhiên hiện lên, nơi nơi ngập tràn những nhành thu hải đường trắng hồng rực rỡ, nàng ngồi giữa biển hoa, thấy gió cuốn tung những cánh hoa, bay qua góc áo. Trong cung Cảnh Viêm người đến người đi, phụ hoàng mẫu hậu an tường ngồi bên cạnh nàng, chỉ là mặt mũi mơ hồ. Đại ca bọn họ cũng đều ở đây, khuôn mặt mỗi người đều mơ hồ không rõ, chỉ có nhị ca mặt mày linh động, cười dài ngồi xổm trước mặt nàng, răng môi mấp máy, tựa như đang nói chuyện với nàng.
“Nhị ca!” Nàng kêu lên, vươn tay ra muốn ôm lấy hắn, thế nhưng hai cánh tay chỉ quơ phải khoảng không, nàng suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.
A Mãn bưng nước trà khẩn khoản đi tới, trên gương mặt hòa nhã lộ ý cười dịu dàng quen thuộc, đem ấm trà đặt cạnh tay nàng.
“Đừng, đừng đi…” Nàng vô ý thức kéo tay nàng ấy, đương nhiên lại là công dã tràng.
Nàng hiểu ra, đây chẳng qua chỉ là ảo giác do tiên họa tạo ra, hết thảy đều là giả, cho nên không thể chạm tới bọn họ, cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Chỉ là nàng thực sự không thể tin nổi sẽ có một ngày được gặp lại bọn họ, sinh động rõ ràng, tươi cười với nàng, nói chuyện đi lại chung quanh nàng. Tất cả chuyện này quả thực giống như một mộng đẹp bất ngờ, nàng bị hung bạo đẩy vào, lại luyến tiếc không muốn thoát ra.
Đàm Xuyên đột nhiên rụt tay về, gắt gao cắn chặt răng, nước ở trong mắt nín nhịn không nổi rơi xuống một giọt. Nàng luôn quật cường như vậy, không bao giờ để giọt thứ hai rơi xuống, liều mạng lấy áo khoác lau mặt, xoay người chạy ra cửa.
Cửa mở, Phó Cửu Vân đứng trước mặt nàng. Hẳn là khi nãy hắn đi băng bó bôi thuốc, ngoại sam dính đầy máu khoác trên khuỷu tay, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.
“Mấy ngày này ta vẫn mải miết vẽ bức tranh này.” Thanh âm hắn trở nên bình tĩnh, “Đợi tới khi vẽ xong toàn bộ sẽ tặng cho ngươi. Khi ta xác định ngươi là Đế Cơ, đã muốn làm như vậy.”
Đàm Xuyên ngơ ngác gật