
bao nhiêu chuyện, quả thật không kịp trở tay.
Sắc mặt Huyền Châu từ sau khi nàng lên đài đã trở nên không tốt, chờ nàng múa xong, khuôn mặt nàng ta có thể so với cây cải xanh được rồi. Thu Hoa phu nhân mặt không biểu tình, quay sang không biết nói với nàng ta cái gì, nàng ta cắn chặt môi, trong mắt nhất thời tràn đầy nước mắt, hổ thẹn cúi gằm mặt.
Tâm tình vui vẻ của Đế Cơ lập tức bị phá hỏng, nhanh chóng rót hai chén rượu kính dâng phụ hoàng mẫu hậu rồi nhẹ nhàng lùi ra. Trở lại chỗ cũ, lại thấy Tả Tử Thần quả nhiên vẫn ở lại đó, lẳng lặng nhìn nàng. Nàng lại mỉm cười, hỏi một câu: “Thích không?” Không chờ hắn trả lời, nàng đã bị một đám đào kép vây quanh kéo xuống bậc thang.
Tối đó vua Bảo An khen ngợi khúc Đông Phong Đào Hoa không dứt miệng, thậm chí còn gặng hỏi ai soạn ra khúc này, nhị hoàng tử cười dài nhắc tới Công Tử Tề, nhưng để tránh bị nghi ngờ, không nói ra chuyện đánh đố xằng bậy giữa Đế Cơ và Công Tử Tề. Vua Bảo An vô cùng ao ước cầu tài, từ đó về sau nhiều lần phái người đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về Công Tử Tề, lại thủy chung không thu hoạch được gì. Sau một khúc Đông Phong Đào Hoa của Đế Cơ, hắn ta dường như đã rời khỏi Đại Yến, cho đến khi nước bị diệt, cũng không xuất hiện lại.
Vua Bảo An lâm vào cảm khái không thôi, ngự bút viết mấy chữ “Đại Yến nhạc sư Công Tử Tề”, vô căn cứ mà ban cho hắn ta một danh hiệu, cho phép các nhạc phường dân gian được chép lại khúc Đông Phong Đào Hoa, tự tập luyện. Tên tuổi Công Tử Tề từ đó lưu hành khắp dân gian Đại Yến, trở thành cách gọi khác của các cao nhân thần bí.
Ngày hôm sau Đế Cơ tỉnh lại, phát hiện trên thư án có thêm hai cuộn tranh, trên đó lại là một mảnh thư nhỏ màu hoa tử đinh hương, viết rằng: Nguyện chịu thua cược. Công Tử Tề. Xem ra hắn đêm qua lại lén lút chuồn vào hoàng cung, không đánh thức nàng, nhất định là do thua cuộc mà xấu hổ không dám gặp nàng.
Lòng hiếu kỳ của nàng đối với Công Tử Tề bành trướng tới nỗi không thể nhẫn nại thêm nữa, lại cải trang nam tử xuất cung, muốn tới bờ sông Hoàn Đái gặp hắn xem sao. Ai biết lần trước là nhị ca dẫn đi, hắn thông thuộc đường, Đế Cơ rất ít khi xuất cung, vừa ra liền lập tức lạc đường, uổng phí cả một ngày thơ thẩn trên đường, chật vật tìm về hoàng cung, trời đã tối rồi.
Vốn định lên đài Triêu Dương tìm đường tắt về tẩm cung cho kịp bữa tối, chợt thấy Tả Tử Thần một mình lẻ loi đứng ở trên đài, chắp tay sau lưng, hình như lại đang ngẩn người. Đế Cơ nổi lòng hiếu kỳ, gọi hắn một tiếng: “Này, cửa cung sắp đóng rồi! Huynh còn không đi ra sao?”
Hắn chấn động cả người, lập tức quay lại, vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau khi thấy nàng cải trang nam nhân lại trở nên sửng sốt.
Đế Cơ bước tới, nơi này địa thế cao, phóng mắt nhìn xuống, cả hoàng thành đều ở dưới chân. Nắng chiều trải khắp bầu trời, nhuộm đỏ tường thành, cũng nhuốm đỏ gò má như ngọc của thiếu niên trước mắt. Hắn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, tim Đế Cơ không khỏi đập loạn, sờ sờ mũ trên đầu, giải thích: “Ta, ta chỉ là ngẫu nhiên cải trang một chút… Ra ngoài, ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình.”
Nàng mượn ngay cái cớ nhị ca thường dùng.
Tả Tử Thần khẽ mỉm cười, thấy trong tay nàng còn nắm một nhành liễu dài, xanh biếc dẻo dai, không gió mà bay, không khỏi cười càng sâu: “… Sao lại nghịch ngợm như vậy, bứt ria mép của cây liễu tinh?” Nói xong đón lấy cành liễu dài kia, đặt ở trong tay ngắm nghía.
Mặt Đế Cơ có chút nóng lên, ngập ngừng nói không ra lời.
Tả Tử Thần tựa hồ cũng cảm thấy hơi lúng túng, xoay đầu đi ho nhẹ hai tiếng, viện một cái cớ vô cùng sứt sẹo để làm quen: “Ta thấy cô nương rất quen thuộc, phải chăng trước kia đã từng gặp qua?”
Đế Cơ không nhịn nổi “phì” cười thành tiếng, một tầng phấn hồng trên mặt, trong sáng linh hoạt say lòng người. Nàng nói: “Ngày hôm qua hỏi tên huynh, hôm nay lẽ ra phải cho huynh biết tên của ta. Nhưng mà ta còn chưa có tên, biết làm thế nào đây?”
Nụ cười của hắn dần trở nên trầm tĩnh, chỉ có con gái quý tộc mới chưa có tên trước năm mười lăm tuổi. Hôm qua, hắn vẫn cứ nghĩ rằng nàng chỉ là một đào kép nho nhỏ.
Đế Cơ từ từ nói: “Huynh cứ gọi ta Đế Cơ, ta sống ở ngay trong cung.”
Ánh sáng trong mắt Tả Tử Thần dần trở nên ảm đạm.
Chương 23
Chương 23: Chuyện cũ (Phần 3)
Thật lâu thật lâu về sau, Đế Cơ nhớ lại quá trình ban đầu mình cùng Tả Tử Thần đến bên nhau, cũng không nhịn được mỉm cười. Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện rồi ngẫm lại, thật sự là rất ấu trĩ, vậy mà lúc đó hai người lại có thể bày ra đủ trò đùa vui quên ngày tháng.
Khi Tả Tử Thần vẫn còn niên thiếu, vừa bảo thủ, lại vừa cố chấp, chẳng giống một người tu tiên chút nào, khăng khăng cho rằng nàng là Đế Cơ, hắn là thần tử, nhất định không tiến thêm một bước, không nói thêm một câu. Nếu không phải lần đó nàng hy sinh một bàn chân, cố tình đi đôi giày mới không vừa khiến cho gót chân đều bị cọ xước cả, chỉ sợ đến chết cũng chưa được nghe hắn nói lời trong lòng.
Đế Cơ rất khinh bỉ cái loại bảo thủ cứng ngắc này của hắn, đến cả kẻ ngốc cũng nhìn ra hắn thích nàng, ấy thế mà hắn cứ tưởng