
ã nói rõ vì tiên trạch của mỗi người không giống nhau, từ đầu tới cuối chỉ có thể dùng một loại tiên lực để hóa giải khí đục tam độc trong đó, nếu có tiên lực khác quấy nhiễu, ngược lại có thể gây ra tai họa. Phượng Cửu hiểu rõ rằng nàng không thể giúp được Đông Hoa tịnh hóa khí đục tam độc, nàng chỉ có thể giúp chàng khi chàng đối phó với yêu tôn Diểu Lạc.
Trong Phạn Âm Cốc, Phượng Cửu đã từng giao đấu một lần với hóa tướng của Diểu Lạc, thực ra đã biết rằng bản thân mình không phải là đối thủ của bản thể của Diểu Lạc.
Nàng quá là coi thường chuyện sống chết, nhưng đầu óc không hề trống rỗng hoàn toàn không có chút suy nghĩ nào, hiểu rõ rằng đôi khi ranh giới giữa việc giúp đỡ và gây thêm phiền phức chỉ trong gang tấc, nhưng nàng tuyệt đối không tới để gây thêm phiền phức cho Đông Hoa. Nàng chỉ có duy nhất một chiêu có thể tiếp cận với Diểu Lạc, đó chính là chiêu mà Đông Hoa đã dạy nàng khi còn ở trong Phạn Âm Cốc. Lúc đó Đông Hoa vòng tay ôm eo nàng, nắm bàn tay cầm kiếm của nàng, trầm giọng nhắc nhở bên tai nàng: “Nhìn cho kỹ”. Ban đầu nàng thực ra không nhìn rõ lắm, nhưng đã thầm nhớ lại không biết bao nhiêu lần, diễn luyện không biết bao nhiêu lần. Tại sao lại như vậy, nàng cũng không rõ, chỉ là điều chàng dạy nàng, thứ chàng cho nàng, bằng bản năng, nàng muốn tìm hiểu, muốn tinh thông.
Lúc này đầu óc nàng vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình tĩnh, trên đầu ngọn sóng lớn, dưới sức ép của Đông Hoa, Diểu Lạc chỉ còn cách tấn công nhanh phòng thủ nhanh, mà con mãng xà ba đầu lại bị dẫn dụ đến bên cạnh Hoa Trạch tranh đấu với thụy thú của Đông Hoa, phía sau lưng Diểu Lạc để hở một khoảng trống lớn. Đây là thời cơ duy nhất.
Thanh kiếm Đào Chú lao đi với tốc độ cực nhanh, tập trung toàn bộ tiên lực của nàng, mang theo ngàn vạn luồng sáng, giống như những ngôi sao băng của ngày hôm nay, dường như nghe thấy cả tiếng xé rách không trung. Chiêu kiếm hồi đó Đông Hoa nắm lấy tay nàng, làm mẫu cho nàng xem, không yêu cầu phải tốc độ, điều quan trọng hơn là sự biến hóa của cơ thể, trong vài bước cơ thể phải biến ảo nhiều lần, khiến người ta không thể đoán được đòn tấn công rốt cuộc đến từ phương nào. Thanh kiếm Đào Chú lao thẳng về phía giữa lưng của Diểu Lạc, nhưng Phượng Cửu lại muốn đâm vào eo của Diểu Lạc.
Quả nhiên, dù nàng dồn hết toàn bộ tiên lực vào đường kiếm nhưng yêu tôn áo đỏ vẫn né tránh được trong gang tấc, chỉ là kiếm khí nhùn ngụt của thanh Đào Chú đã cắt mất một mảnh thịt lớn bên eo của Diểu Lạc, Diểu Lạc bị chọc giận, đánh vào ngực nàng một chưởng, nàng bị đánh bay đi, còn thanh kiếm Thương Hà đúng lúc đó đã đâm mạnh vào giữa lưng của Diểu Lạc đang bị nàng đánh lạc hướng. Một cảm giác lạnh buốt xuyên qua tim, lưỡi kiếm rạch một đường từ trái sáng phải, chém đứt đôi người của Diểu Lạc. Đòn tấn công này hiểm đến nỗi khiến máu của nữ yêu cuồn cuộn tuôn chảy, trận mưa lớn trong kết giới bị nhuộm đỏ. Mà trong làn mưa đỏ ấy, Phượng Cửu nhìn về phía Đông Hoa, thấy vẻ phẫn nộ và đau thương hiện lên trong mắt chàng, chàng vội vã lao tới bên nàng, dường như đang gọi tên nàng. Nàng liền gắng gượng nở một nụ cười với chàng.
Yêu tôn đã bị tiêu diệt, con mãng xà ba đầu cũng biến mất, biến lại thành yêu khí đen kịt một cách vô thức, con rồng lớn màu bạc ngẩng đầu gầm thét một tiếng, cũng hóa thành một chùm ánh sáng bạc. Thanh kiếm Thương Hà bay lơ lửng trong kết giới, trong chốc lát biến thành một thanh kiếm lớn, cao bằng kết giới, đồng thời hóa thành bảy mươi hai bóng kiếm giăng thành một hàng, phân đôi kết giới. Khí đục tam độc lan tràn bị chặn ngay bên kia bức từng bằng kiếm. Còn ở bên này, chỉ có hai người bọn họ.
Phượng Cửu cảm thấy trong thời khắc này, sức tưởng tượng của nàng quả thực phong phú chưa từng thấy.
Có lẽ tất cả những tưởng tượng tốt đẹp về bản thân trong cuộc đời này của nàng đều tập trung trong thời khắc này.
Nàng cảm thấy mình giống như một chú chim non mới mọc đủ lông cánh, lại giống như một đóa hoa sen sắp nở, giống một vầng trăng bạc tỏa ánh sáng dịu dàng như nước. Đó đều là những thứ đẹp đẽ nhất mà lúc này nàng có thể nghĩ tới, nàng cảm thấy bản thân mình cần nhẹ nhàng bay vào trong vòng tay của Đông Hoa một cách tuyệt mỹ như vậy. Chưa biết chừng đây là lần gặp gỡ cuối cùng trong đời của họ, sao nàng có thể không đẹp được chứ?
Nàng thuận thế ôm lấy cổ Đông Hoa, chàng đang ôm nàng thật chặt, bàn tay đặt lên vết thương trên ngực nàng, gấp gáp hỏi nàng có đau không? Nàng vùi mặt trong lòng chàng, cắn môi đến khi đôi môi có chút sắc hồng mới ngẩng lên nhìn chàng, lắc đầu nói không đau.
Thấy sắc mặt của nàng mặc dù trắng bệch, nhưng đôi môi vẫn đỏ hồng, chàng mới yên tâm, mệt mỏi hỏi nàng: “Tại sao lại tới đây? Có phải vì đã không chịu học hành chăm chỉ, không biết kết giới này nguy hiểm như thế nào, nàng có biết là nàng không thể ra khỏi đây không?”.
Nàng gật đầu trong vòng tay của chàng: “Em biết mà”. Nàng hiểu tại sao chàng phải dùng Cửu Thiên tinh quang để tạo ra kết giới này, kết giới bằng tinh quang thường được dùng để giam cầm tà vật, nếu vào trong kết giới tinh quang, trừ phi giế