
gian mà Đế Quân hoài niệm”.
Bước chân của Phượng Cửu khẽ dừng lại, nhưng cũng không dừng lại quá lâu, khi tiểu tiên nga vừa dứt lời, nàng đã đặt chân lên bậc thềm làm bằng kim thạch của Lưu Ly các.
Khi phía dưới lầu vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Phượng Cửu đưa mắt nhìn những đóa hoa mạn đà la dập dờn lay động ngoài cửa sổ, lại cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh. Nàng cầm trên tay một ly trà, nước trà màu xanh, khiến người ta dâng tràn thi hứng, nếu là một người giỏi viết văn làm thơ, lúc này nhất định sẽ ngâm nga được một câu thơ hay. Nhưng những câu thơ liên quan tới việc thưởng trà, Phượng Cửu chỉ nhớ được một câu, đó là câu đã vô tình nghe được từ chỗ Tô Mạch Diệp: Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đêm xuân, cảm thấy sách vở thật vô vị, nhàn rỗi tựa lưng vào lan can uống ly trà đắng.
Phượng Cửu nhấp một ngụm trà, ly trà trong tay nàng lại không hề đắng.
Cố nhân trùng phùng, rất nhiều năm sau mới gặp lại, trong các vở kịch thường diễn như thế nào nhỉ? Đa số nên nói một câu “Đã nhiều năm không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ” chăng.
Áo choàng tím lọt vào trong khóe mắt, đầu mũi ngửi thấy mùi hương thuốc, Phượng Cửu khẽ ngẩng đầu, đã hai trăm năm không gặp, quả đúng như lời cô cô nói trong thư, Đông Hoa gầy đi hơi nhiều, sắc mặt có phần trắng bệch của người mang bệnh, nhưng tinh thần xem ra vẫn tốt.
Chàng có phần không được khỏe, câu nói vẫn khỏe mạnh chứ lúc này xem ra không phù hợp. Phượng Cửu đưa tay lấy thêm một ly trà, hỏi chàng: “Uống trà không?”.
Đông Hoa bước tới bên nàng, ngồi xuống, nhất thời lại không có động tĩnh gì, trong mắt chàng chỉ có hình bóng của nàng, ánh nhìn chăm chú. Chàng đang nhìn nàng.
Phượng Cửu đẩy ly trà đã rót cho chàng, đắn đo hồi lâu, khẽ nói: “Thực ra chàng không cần phải tốn nhiều công sức để tìm kiếm ta như vậy, ta chẳng qua chỉ là ra khỏi nhà đi rèn luyện mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp nhau trên tiên giới, việc phong kín Dao Trì… quả thực không cần thiết”.
Ánh mắt của chàng tĩnh lặng, cất giọng nói nhẹ nhàng như nàng: “Nếu không làm như vậy, nàng liệu có xuất hiện không?”. Chàng khẽ thở dài: “Tiểu Bạch, ta chẳng qua chỉ muốn được gặp nàng một lần”.
Nàng yên lặng, những ngày tháng dưới phàm giới tự do tự tại, không bị ràng buộc, khi trở lại tiên giới, mặc dù không đến nỗi có quá nhiều phiền não, nhưng nàng luôn cảm thấy không thoải mái tự tại như dưới phàm giới, những năm gần đây nàng quả thực chưa từng nghĩ tới chuyện chủ động quay về. Nàng đùa nghịch nắp chén trong tay, nói: “Những năm qua ta ở dưới phàm giới, đã học được một câu nói của người phàm, đó là ‘ở bên nhau mà đau khổ chi bằng lãng quên nhau’, đây là một câu nói hay”. Nàng nghiêm túc nói: “Thực ra gặp hay không gặp cũng có gì quan trọng đâu, đã nhiều năm trôi qua rồi”, lại chậm rãi nói: “Chàng và nàng ta những năm qua vẫn tốt chứ?”.
Chàng nhíu mày nói: “Ai?”
Nàng liền mỉm cười, yên lặng, lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm, đặt ly trà xuống bàn mới nói: “Trong thư gửi cho ta, cô cô có nói tới chuyện chàng đi tìm ta, nhưng lại không nhắc tới chuyện của chàng và nàng ta như thế nào, mặc dù ta chưa từng thích nàng ta, nhưng chàng đã chọn nàng ta, ta cũng chẳng có gì để nói, thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, giờ đây ta sống rất tốt, cũng hy vọng chàng sống tốt”.
Chàng nhìn điệu bộ khách sáo xa lạ của nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và bi thương: “Lúc đó ta không về kịp, đều là lỗi của ta”.
Nàng có phần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn chàng.
Chàng nói: “Ta đưa Cơ Hoành trở về tộc của nàng ta, đã trọn nhân nghĩa với nàng ta rồi”.
Nàng lại càng kinh ngạc, suy nghĩ một lát, hỏi chàng: “Liệu có phải bởi vì ta ra đi mới khiến chàng cảm thấy so với nàng ta, ta lại trở nên quan trọng không? Không phải ta giận dỗi mà bỏ đi, chàng không cần…”.
Chàng lắc đầu: “Từ trước tới giờ không ai quan trọng hơn nàng cả”.
Nàng mơ hồ ngẩng đầu: “Gì cơ?”.
Chàng nắm lấy tay nàng, hồi lâu mới buông ra, nàng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn bằng lưu ly, mặt nhẫn là một đóa hoa phượng vũ nở rộ, giống như một đôi lông phượng sắp xòe ra.
Bàn tay phải của chàng dường như muốn vuốt ve má nàng, nhưng lại dừng lại bên tai nàng, chỉ giúp nàng vén lại tóc mai, chàng nhìn nàng, nhắc lại: “Từ trước tới giờ không có ai quan trọng hơn nàng cả, Tiểu Bạch”.
Nàng hơi sững người lại, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lưu ly đỏ thắm trong tay, hồi lâu mới nói: “Lúc đó, ta thật sự đã chờ đợi rất lâu”.
Nàng khẽ nói: “Chàng không về kịp buổi tiệc thành thân, ta lo rằng chàng gặp chuyện gì đó, vô cùng lo lắng. Sau đó gia gia nói chàng cùng…”. Nàng dừng lại, dường như không muốn nhắc tới cái tên đó: “Không phải ai nói thế nào ta đều tin thế đó, ta đã luôn chờ đợi chàng trở về giải thích với ta, chỉ cần là chàng nói, ta đều tin hết. Nếu lúc đó chàng có thể về kịp, nói với ta câu này, nói rằng từ trước tới giờ không có ai quan trọng hơn ta, có thể ta đã tin rồi. Nhưng giờ đây…”.
Chàng nhắm mắt lại: “Tiểu Bạch…”.
Nàng lại lắc đầu, mỉm cười, ngắt lời chàng: “Lúc đó ta ở Thanh Khâu đợi chàng, đôi khi ta đã nghĩ, chàng nói vớ