
ây cũng đung đưa, nơi núi và nước giao nhau bỗng có tiếng chim loan xé rách không trung, cảnh sắc tĩnh lặng giữa trời và đất bỗng chốc trở nên sống động, vô vàn chú chim ríu rít bay ra từ trong núi tiên, những tiếng kêu chí chách lại tạo nên một khúc nhạc rất hay, lũ chim thiêng với những bộ lông cánh đẹp đẽ nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc tiên, tư thế linh động khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc. Phượng Cửu đứng trên đài ngắm cảnh, kích động đến nỗi lắp ba lắp bắp: “Những… những con chim thiêng này mỗi tháng vào thời điểm này đều tới đây nhảy múa ư?”.
Đông Hoa ngồi trên một tấm thảm dệt từ lông chim khâm nguyên, tựa lưng vào cột đá, nói: “Nàng nghĩ chúng nhàn rỗi như vậy sao?”.
Phượng Cửu lập tức hiểu rằng đây hóa ra là kiệt tác của Đế Quân, chạy lại ôm lấy cánh tay của chàng lấy lòng, ánh mắt vẫn sáng long lanh, lắp bắp nói: “Chàng… chàng bảo chúng bay lại gần hơn một chút đi, bay lại gần múa điệu Bách điểu triều phượng cho em xem…”.
Đế Quân hờ hững: “Ta không làm chuyện mua bán thua lỗ, nàng lấy gì để báo đáp ta?”.
Phượng Cửu lẩm bẩm: “Chàng làm gì mà nhỏ nhen vậy, rõ ràng là em còn dạy chàng nấu món cá chua ngọt rồi mà”, đôi mắt bỗng sáng lên, nói: “Vậy em cũng múa cho chàng xem”, hai tay từ cánh tay đặt lên vai chàng: “Đừng coi thường em, em múa cũng rất giỏi đấy, không hề thua kém nghĩa muội Tri Hạc của chàng đâu, chỉ là ngại không muốn múa cho người khác xem thôi”, nàng mím môi mỉm cười dịu dàng: “Em lớn bằng ngần này rồi mà vẫn chưa được xem điệu Bách điểu triều phượng thực sự do trăm chú chim biểu diễn đấy, chàng hãy bảo chúng múa cho em xem, em sẽ múa cho chàng xem mà…”.
Đế Quân nhìn đôi hàng mi chớp chớp của nàng, bỗng nhớ tới chuyện trước đây, khi Phượng Cửu còn là tiểu hồ ly ở bên cạnh mình, mỗi khi làm nũng cũng có điệu bộ như vậy, đương nhiên hồi ấy nàng không có chất giọng mềm mại dịu dàng như thế này, nhưng cũng đôi mắt long lanh này, mỗi khi vui vẻ lại thân mật nũng nịu cọ cọ đám lông trên đỉnh đầu vào tay chàng, khi muốn có được thứ gì ở chỗ chàng, còn thút thít giả vờ khóc. Hồi ấy chàng cũng có cách riêng để đối phó nàng, thấy nàng thút thít khóc như thật, chỉ cảm thấy buồn cười, những câu nói đại loại như “Ta thích nhất là trêu chọc cho người khác phát khóc, ngươi khóc to lên chút nữa” chàng mở miệng là tuôn được ra ngay. Nhưng giờ đây, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn làm nũng với mình như vậy, trong lòng chợt có cảm giác không thể chống đỡ được, hoàn toàn bại trận trước nàng, trong chốc lát có chút thất thần.
Trước mặt người ngoài nàng luôn tỏ ra khách khí, thật thà, giả bộ đoan trang và già dặn, nhưng chàng biết, nàng thực ra rất thích làm nũng. Nàng đã từng giữ rất nhiều lễ tiết trước mặt chàng, ví dụ như trong Phạn Âm Cốc, ví dụ như trong giấc mộng của A Lan Nhược. So với những lúc nàng kìm nén bản thân trước chàng ấy, chàng lại thích vẻ ngây thơ và hay làm nũng của nàng bây giờ hơn, đó mới chính là con người nàng. Diểu Lạc hôm đó nói trong lòng chàng có một biển hoa phật linh, không biết ai là người được cất giấu sau biển hoa đó. Chàng biết thứ được cất giấu sau biển hoa là một con tiểu hồ ly lông đỏ, lúc đó mặc dù chưa nảy sinh tình cảm nam nữ, nhưng chàng luôn đối xử với nàng rất khác biệt.
Ánh trăng trên đài ngắm cảnh rất dịu dàng, Phượng Cửu thấy Đế Quân nhìn mình hồi lâu không nói gì, có chút sốt ruột, nói: “Đừng có không để ý tới người ta như thế mà, như vậy rất có lợi đấy…”.
Đông Hoa bừng tỉnh lại, tỏ ý tán đồng, nói: “Quả là rất có lợi,” mỉm cười: “Vậy nàng hãy múa cho ta xem trước”.
Phượng Cửu hơi chần chừ: “Không nên để lũ chim thiêng phải chờ đợi em, hãy bảo chúng nhảy múa trước đi, muộn như thế này rồi, chúng biểu diễn xong còn quay về nghỉ ngơi, chàng là tôn thần, cần phải biết cảm thông với kẻ dưới chứ”.
Ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời, Đông Hoa để yên cho nàng ôm vai mình lấy lòng, hơi nghiêng đầu, nói: “Ta chẳng qua chỉ đề phòng có người nuốt lời, chẳng phải nàng đã nói sẽ thành tâm thành ý báo đáp ta hay sao, mặc cả với ta như vậy, thành tâm ở đâu?”.
Phượng Cửu đành miễn cưỡng buông chàng ra, lùi lại đứng giữa đài ngắm cảnh, đứng ngay ngắn, ho một tiếng, nói: “Vì không có nhạc đệm, em múa một đoạn ngắn cho chàng xem thôi nhé…”.
Đông Hoa lại dường như sớm đã dự liệu được việc nàng sẽ lấy cớ thoái thác, khẽ phất tay áo một cái, trước mặt bỗng hiện lên một cây đàn không hầu, đưa tay gảy sợi dây đàn, như cười như không nhìn nàng: “Đã múa thì ít nhất cũng phải múa hết một đoạn, ta sẽ tấu nhạc cho nàng”.
Phượng Cửu ngạc nhiên bịt miệng, nói vẻ không thể tin nổi: “Chàng còn biết chơi đàn không hầu? Em… em chưa từng biết…”.
Đông Hoa ừm một tiếng: “Chơi không nhiều, nàng đương nhiên không biết”, ngẩng đầu lên ung dung nhìn nàng: “Có phải cảm thấy phu quân của nàng đa tài đa nghệ không?”.
Khuôn mặt của Phượng Cửu lập tức đỏ bừng: “Phu… phu quân, hai chữ này thốt ra từ miệng chàng nghe thật kỳ lạ, a a, phu… phu quân, hai chữ này vốn dĩ đã rất kỳ lạ, Đế Quân vẫn hay hơn…”.
Bàn tay đang thử dây đàn của Đế Quân dừng lại, vẫy vẫy nàng: “Lại đây”.
Phượng Cửu