Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326025

Bình chọn: 9.5.00/10/602 lượt.

ừng vang lên. Trong vòng khoảng mười chiêu, bóng áo đỏ với thanh kiếm Hợp Hư đã tạo ra được ba thời cơ để vượt trận, nhưng đáng tiếc là mỗi khi tới thời khắc quan trọng, pháp trận vốn chỉ có mười người bỗng lại xuất hiện bóng một trăm người, tạo nên một bức tường chắn kiên cố như thành đồng vách sắt, chặn đứng người đang muốn vượt qua lại.

Đám tiểu thần tiên phía dưới lễ đài, đặc biệt là đám tiểu thần tiên của Thanh Khâu đều toát mồ hôi lo cho tiểu Đế cơ của bọn họ.

Pháp trận này chính là pháp thuật do Bạch Chỉ Đế Quân đích thân dùng một thành thần lực đặt trong núi Đường Đình từ thời đại hồng hoang khi lễ Tàng binh mới được lập ra, khi lễ đài bằng mây lành xuất hiện, pháp thuật này cũng tự động mở ra kết thành một pháp trận khiến người ta khó có thể dự liệu. Phượng Cửu cau mày, ban nãy nàng dùng những chiêu kiếm sắc bén, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, định tấn công nhanh, bởi vì ngay từ chiêu đầu tiên đã phát hiện ra mười vị tiên giả kết trận này thực ra dùng kiếm còn thua kém mình, muốn giải quyết “nhanh” để vượt qua pháp trận, nhưng không ngờ sự tinh diệu của pháp trận này lại không nằm ở chỗ người kết trận dùng kiếm thế nào, mà là mỗi khi tới thời khắc quan trọng, luôn có trăm bóng người bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản nàng vượt trận.

Đúng là một thế trận ôn hòa.

Nếu cứ từ từ đánh để kéo dài thời gian thì không được, từ khi cô cô vượt trận trong đại lễ lần trước, mười vị tiên giả kết trận này đã ngủ suốt mười vạn năm chỉ để gây khó khăn cho nàng trong ngày hôm nay, tinh lực của họ đương nhiên mạnh hơn nàng nhiều, xem ra vẫn cần phải tìm ra một biện pháp rồi lấy hết sức tấn công thật mạnh. Pháp thuật mà gia gia tạo nên này, mặc dù mỗi lần sinh ra pháp trận đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng trước sau vẫn luôn có mười vị tiên giả kết trận, không có lý gì tới lượt nàng lại bỗng nhiên gọi trăm người tới kết trận, mặc dù gia gia luôn một lòng mong nàng thành tài nhưng cũng không mong đợi đến mức đó, mí mắt nàng khẽ giật, nói như vậy… trăm bóng người đó chỉ có thể là ảo ảnh.

Không hiểu tại sao, nghĩ tới đây nàng lại bất giác phân tâm liếc nhìn về phía vị trí khách quý trên khán đài, vừa hay bắt gặp ánh mắt của chàng, Đế Quân đang ngồi trên vị trí cao nhất, khóe môi nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, hai ngón tay chụm lại chỉ vào đuôi mắt. Nàng vừa lơ đễnh một cái, một loạt đường kiếm sắc của các vị tiên giả kết trận đồng lượt lao tới, nàng hít một hơi thật sâu rồi lùi lại vài trượng, trong đầu lập tức hiện lên trận địa cọc băng mà Đế Quân dựng lên cho nàng luyện kiếm trong Tật Phong viện ở Phạn Âm Cốc, lúc đó bên cạnh rừng băng có vài cây hạnh già mờ ảo trong sương khói, khi nàng bịt mắt luyện kiếm, Đế Quân thích nằm dưới gốc cây hạnh uống trà. Đúng rồi, đôi mắt.

Mẫu thân của Phượng Cửu đang ngồi cạnh lão lão của nàng, ánh mắt vô cùng lo lắng: “Cửu Nhi sao lại gặp phải pháp trận xui xẻo này, pháp trận này đến con cũng chưa chắc đã vượt qua được, Cửu Nhi mới bao nhiêu tuổi, có tu vi thâm sâu bao nhiêu chứ, mẫu thân, người xem phải làm thế nào đây, phải làm thế nào bây giờ?”.

Ánh mắt của lão lão Phượng Cửu lại sáng bừng, nói một cách đầy tính toán: “Không qua được mới tốt, ta luôn không đồng ý với kiến giải của công công (cha chồng) của con, con gái thì phải nuôi dưỡng như châu như ngọc, gả cho một phu quân tốt rồi làm một người vợ tốt, đang yên đang lành lại kế thừa quân vị tổ nghiệp gì đó, tất cả đều là bởi vì khi Cửu Nhi còn nhỏ các con đã bỏ nó cho công mỗ (cha mẹ chồng) nuôi dưỡng một thời gian, nếu năm xưa giao Cửu Nhi cho ta nuôi, chắc chắn sẽ không như vậy. Nam tử thời nay có ai thích một cô gái múa kiếm đánh quyền chứ, nói ngay như tiểu cô (em chồng) Bạch Thiển của con đó, chẳng phải mấy năm gần đây không còn đánh đấm gì nữa mới gả được cho một chỗ tốt hay sao? Hôm nay nếu Cửu Nhi qua được pháp trận này, đám thanh niên tuấn kiệt trong bát hoang này còn ai dám lấy nó nữa chứ?”.

Khóe mắt mẫu thân của Phượng Cửu bỗng chảy ra hai giọt nước mắt lo lắng, nói: “Nghe phu quân nói năm xưa công công lập nên pháp trận này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là muốn khảo hạch tân quân, động viên họ sau khi kế vị phải nỗ lực phấn đấu, nếu hôm nay Phượng Cửu không qua được, công công nhất định sẽ cho rằng nó chưa đủ tiến bộ, bất luận thế nào cũng sẽ phải phạt nó, nhưng theo ý kiến của mẫu thân, nếu Phượng Cửu qua được pháp trận này lại không gã được cho một đám tốt, đây mới là tiến thoái lưỡng nan, phải làm như thế nào mới tốt đây, phải làm như thế nào mới tốt đây…”.

Lão lão của Phượng Cửu khoát tay, nói một cách dứt khoát: “Gia gia nó nếu muốn phạt nó, các con khuyên nhủ ông ấy là được rồi, việc đó lẽ nào còn quan trọng hơn cả việc Phượng Cửu được gả cho một đám tốt hay sao?”. Bà quay đầu lại nhìn về phía lễ đài bằng mây lành, giọng điệu có phần vui vẻ, nói: “May mà Cửu Nhi hôm nay cũng xuất sắc, đã thể hiện sự yếu đuối một cách không tồi, con xem mấy chiêu tránh né vừa rồi nó đã tránh né một cách khiến người ta thương mến làm sao, nhìn tình hình này, bại trận là…”, hai chữ chắc chắn còn đang nằm nguyên tro