Old school Easter eggs.
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326193

Bình chọn: 10.00/10/619 lượt.

Hộp kiếm này không biết so với hộp kiếm mà gia gia cùng mấy vị thúc bá của nàng làm cho lễ Tàng binh năm xưa thì thế nào, nhưng so với hộp cô cô nàng làm năm đó, quả thực đẹp hơn rất nhiều.

Phượng Cửu nhìn hộp kiếm đặt trên chiếc bàn dài, cảm thấy rất mãn nguyện, nàng tự cảm thấy hài lòng ít nhất một khắc, cảm thấy ổn rồi liền định đi ngủ. Khi đóng viên dạ minh châu thì nhìn thấy Đế Quân nằm bên cạnh chiếc bàn dài không biết đã ngủ được bao lâu rồi, nàng đưa tay kéo chiếc chăn mây đắp trên người Đế Quân lên cao hơn, sau đó thận trọng nép bên cạnh chàng.

Nhưng đã nằm xuống hồi lâu mà vẫn không buồn ngủ, trằn trọc một lát, lại trở dậy lấy giấy bút, nghĩ ngợi một lát rồi lại bắt đầu tô tô phết phết, tô phết đến nỗi ngáp dài rồi mới thu bút lại, đang định đi ngủ bỗng nghe thấy giọng nói của Đế Quân vọng lại từ phía sau: “Ta nhớ việc vẽ hình dáng nàng đã làm xong rồi, muộn thế này còn vẽ gì nữa?”.

Phượng Cửu thích nghe nhất là giọng nói của Đế Quân khi chàng vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn thấp còn mang theo chút âm mũi, nàng cảm thấy rất hay, muốn nghe chàng nói thêm nói vài câu nữa, liền cố ý không nói gì cả. Vì ánh sáng của viên dạ minh châu quá chói, không dễ gây buồn ngủ nên ban nãy nàng chỉ châm một ngọn nến bên cạnh bàn, lúc này trong đình chỉ có một luồng sáng yếu ớt. Một tay của Đế Quân đặt lên vai nàng, ghé lại gần, nhìn vào bức vẽ qua ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến: “Xem ra… giống một ngôi nhà?”. Nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Hử? Sao không nói gì thế?”.

Bận rộn suốt mười mấy ngày, nàng tự cảm thấy thực ra trong những ngày qua mình có phần lạnh nhạt với Đế Quân, sớm đã muốn trò chuyện tâm tình của chàng, lúc này đã được nghe khoái lỗ tai rồi, bèn mãn nguyện kéo cây nến lại gần một chút, nói: “Hộp kiếm làm xong rồi em nhất thời lại không ngủ được, liền vẽ một căn lầu bằng trúc để xem thử, động hồ ly mà cô cô để lại ở Thanh Khâu thực ra em ở không quen lắm, sớm đã muốn dựng một căn lầu trúc trong rừng trúc bên ngoài, nhưng bản vẽ trước đây của em không có phòng ngủ của chàng và tiểu hồ ly, vì vậy muốn vẽ lại một bức đưa cho Mê Cốc dựng nhà, mặc dù một năm chàng có lẽ chỉ có thể ở Thanh Khâu nửa năm thôi, nhưng em cảm thấy…”.

Đế Quân nghe vậy dường như cảm thấy rất hứng thú, đưa tay chỉ vào một điểm trong bức vẽ, nói: “Chỗ này là của ta đúng không?”, lại nói: “Ta rất nhàn rỗi, ở cung Thái Thần hay Thanh Khâu thực ra không ảnh hưởng gì, cũng có thể sống lâu dài ở Thanh Khâu, nhưng ta tưởng ta sẽ ở phòng nàng, sao còn phải làm thêm một phòng khác nữa?”.

Phượng Cửu tự đắc nói: “Đó là do em suy nghĩ chu đáo, bởi vì nếu chúng ta cãi nhau, em đuổi chàng ra ngoài, nếu không có phòng ngủ này chàng sẽ không có chỗ để ngủ, mặc dù thực ra cũng có một thư phòng, nhưng ngủ ở trong thư phòng còn phải làm phiền Mê Cốc chuẩn bị giường chiếu cho chàng, có chút phiền phức”.

Đế Quân trầm mặc, nói: “Ta cảm thấy dù ta có khiến nàng tức giận như thế nào, nàng cũng không nên đuổi ta ra ngoài”.

Phượng Cửu khoát tay nói: “À, cái đó không quan trọng, đều là những chuyện nhỏ nhặt cả thôi, tạm thời không nhắc đến nó, quan trọng là nên thêm mấy phòng cho tiểu hồ ly nhỉ? Nếu căn lầu trúc này dựng xong em dự định ít nhất sẽ ở đó hàng nghìn năm, vì vậy dựng mấy phòng đều cần phải tính toán thật kỹ, chàng cảm thấy nên để mấy phòng thì được?”.

Đế Quân nói: “Để mấy phòng tức là sinh mấy con, là ý đó đúng không? Vậy thì để một phòng là đủ rồi”.

Phượng Cửu trò chuyện một lát lại cảm thấy hơi buồn ngủ, ngáp dài nói: “Ừm, thực ra em vốn định để lại hai phòng, bởi vì có hai nhóc tỳ mới vui, đúng không, nhưng lại có phần lo lắng rằng hai đứa chúng nó sẽ tự chơi với nhau, không gần gũi với mẫu thân là em, không chơi với em thì phải làm thế nào, giống nhà cô cô, chỉ có một mình Cục bột nhỏ, Cục bột nhỏ lại tương đối quấn quýt với cô cô, em nghĩ như vậy cũng tốt, vì vậy bức vẽ này cũng chỉ để một phòng, nếu chàng cũng đồng ý…”.

Đế Quân lập tức cắt ngang: “Vậy thì sinh hai đứa, bức vẽ này nàng cũng không cần sửa lại, hãy nhường phòng của ta cho chúng, cứ quyết định như vậy đi”.

Phượng Cửu vừa mới ngáp xong, bụm miệng nói: “Nhưng…”, Đế Quân đã thổi tắt ngọn nến.

Ánh sáng mờ mờ của hoa bồ đề vãng sinh trên tường trong khu vườn nhỏ chiếu vào, trong đình không đến nỗi quá tối tăm, Đế Quân hơi đưa tay lên, sáu tấm rèm treo ở đình lục giác đều được buông xuống, che chắn hết những tia sáng đó, đôi môi của Đế Quân khẽ dừng lại trên trán nàng, kéo tấm chăn mây đang đắp trên người mình cuộn nàng vào trong chăn: “Không ngủ đi trời sắp sáng rồi đấy, thức đêm nhiều ngày như vậy, không cảm thấy mệt sao?”.

Phượng Cửu lập tức quên hết tất cả những điều ban nãy đang định nói, níu quần áo trước ngực của Đế Quân, mơ màng gật đầu: “Ban nãy nói chuyện với chàng còn không cảm thấy mệt, tắt đèn rồi không hiểu sao lại cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng ban nãy chàng đã nhìn thấy hộp kiếm chưa, em làm có đẹp không?”.

Đế Quân ôm nàng vào lòng: “Ừm, nhìn thấy rồi, làm rất đẹp”.

Bên ngoài Đông Hải, trong Đại Hoang, chính là nước Thanh Khâu.

Lễ Tàng binh lần tr