Duck hunt
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326535

Bình chọn: 7.00/10/653 lượt.

u lắc lắc đầu, nói: “Ngươi đã đủ hèn mọn trước mặt ngài ấy rồi, ngươi đã từ bỏ cả bộ lông quý giá, thân phận cao quý, người thân và bạn bè vì ngài ấy, nếu là báo ân, như vậy cũng đã đủ rồi”.

Phượng Cửu nhắm mắt lại nói: “Từ bỏ những thứ đó, chỉ là vì dục vọng riêng của ta thôi, việc này không thể đánh đồng với việc báo ân được”. Hồi lâu sau, nàng lại nói: “Ngươi nói rất đúng, nếu Đế Quân hạ giới là một cái bóng đây quả là một cơ hội tốt, nếu Đế Quân đã giấu chư vị thần tiên, ngài ấy ở thế giới nào ta tốt nhất cũng không cần biết. Người có thể cũng đem bóng của ta đi, tạo thành một hồn phách, đầu thai vào nơi mà ngài ấy đang ở. Ta hy vọng lần này, cái bóng của ta có thể thay ta báo ơn cho ngài ấy, khi ngài ấy gặp nguy hiểm sẽ tới cứu ngài ấy, ngài ấy muốn gì, đều giúp ngài ấy đạt được điều đó”.

Tạ Cô Châu đưa tay cầm lấy bình rượu, nói: “Ngài ấy muốn gì đều giúp ngài ấy đạt được… Nếu ngài ấy chưa có được thứ mình muốn, lần báo ân này vẫn không thành sao?”.

Phượng Cửu ngắm nhìn dãy núi tĩnh lặng phía xa dưới ánh trăng, nói: “Chẳng phải ngươi nói rằng ba mươi năm sau Đế Quân sẽ đầu thai xuống phàm giới sao? Nếu lần này không thành, đến lúc đó ta sẽ tới cầu xin Ti Mệnh, hỏi rõ xem Đế Quân đầu thai vào nhà nào ở đâu”, khẽ nói: “Ba mươi năm, ta nghĩ đến lúc đó ta gặp ngài ấy, nhất định sẽ không vô dụng như bây giờ đâu”.

Tạ Cô Châu uống một ngụm rượu, dịu giọng nói: “Được, hãy đưa một nửa cái bóng của ngươi cho ta, cho dù ân nghĩa này có đền đáp được hay không, đến lúc đó ta cũng sẽ nói với ngươi một tiếng”.

Ánh trăng mông lung, cánh chim mông lung, cảnh sắc mông lung trong gương hóa thành một ngày trời xanh mây trắng, A Lan Nhược ra đời trong Phạn Âm Cốc, từng sự việc xảy ra sau đó lần lượt hiện lên trong giương. Hồn phách của A Lan Nhược tan biến bên bờ sông Tư Hành, cái bóng tạo nên hồn phách trở lại trong tay của Tạ Cô Châu ở U Minh ty, Trầm Diệp loạng choạng bước ra khỏi đình, Tô Mạch Diệp không ngăn cản, chàng ta muốn đi đâu, chàng cũng không dò hỏi.

Trầm Diệp là một người thông minh, chắc chắn đã đoán được bản thân mình là cái bóng của Đế Quân, cũng đã nhận ra A Lan Nhược chính là cái bóng của Phượng Cửu, hai cái bóng, cuộc đời của họ chẳng qua chỉ là chút tiêu khiển không mấy quan trọng trong đường đời của người khác, bất cứ ai khi biết được việc này cũng khó tránh khỏi bị đả kích. Hơn nữa, đúng như lời Đế Quân đã nói, A Lan Nhược không thể quay lại được nữa. Mà tại sao nàng lại yêu Trầm Diệp, muốn cứu Trầm Diệp, bất luận Trầm Diệp muốn gì nàng đều cố hết sức giúp hắn ta đạt được, Tô Mạch Diệp cuối cùng đã hiểu, bởi vì nàng sinh ra là vì hắn ta, nàng đã được định sẵn rằng cả cuộc đời đều vì Trầm Diệp. Chàng không biết Trầm Diệp đang nghĩ gì, khi hắn ta thất thần rời đi, vẻ mặt vô cùng đau khổ, chàng cũng không nỡ hỏi.

Trầm Diệp rời khỏi đó, Đế Quân cũng không hề ngăn cản, đừng nói là ngăn cản, thực ra lúc đó ánh mắt của Đế Quân chỉ tập trung nhìn vào trong gương, dường như không hề chú ý tới hắn ta. Đế Quân nhíu mày, chàng không rõ liệu trong thần sắc của Đế Quân có ẩn chứa sự đau buồn không, chàng chưa từng nhìn thấy Đế Quân trong bộ dạng như vậy.

Tô Mạch Diệp nghĩ, một tấm gương chẳng qua chỉ là một vật vô tri vô giác, lại có thể soi rõ nỗi sầu bi của mỗi người.

Chỉ giây lát sau, trong gương hiện lên cảnh Tạ Cô Châu lại một lần nữa tới Thanh Khâu, ngồi đối ẩm cùng Phượng Cửu bên bờ biển Vãng Sinh.

Gió se se lạnh, Phượng Cửu nâng bình lên rót rượu, nói: “Cái bóng của ta có hoàn thành tốt chức trách của nó không? Thứ mà cái bóng của Đế Quân muốn có, bóng của ta có giúp ngài ấy đạt được không?”.

Tạ Cô Châu đón lấy ly rượu, thở dài: “Không được. Thứ mà ngài ấy muốn có nhất, cho tới khi chết nàng ta cũng chưa từng hiểu được. Lần báo ân này không kết thúc như chúng ta dự liệu”.

Phượng Cửu hơi sững lại: “Nàng ta… chết rồi? Nói như vậy thì lần báo ân này lại thất bại? Xem ra không thể không chọn một ngày Hoàng đạo để đến cầu xin Ti Mệnh rồi”.

Tạ Cô Châu uống hết một chén, cầm lấy bình rượu tự rót cho mình: “Lần này gặp lại Đế Quân, ngươi đã không còn cảm thấy khó xử nữa?”.

Một đóa hoa vũ thời bay tới đậu lên kẽ ngón tay của Phượng Cửu, nàng cúi đầu cười thanh thản: “Thời gian qua lâu rồi, đương nhiên nỗi đau lòng sẽ nhạt dần đi. Trước đây ta không tin lời của ngươi, giờ đây lại cảm thấy ngươi đã nói đúng. Đến lúc đó gặp nhau dưới phàm giới, chẳng qua chỉ là để báo ân. Có thể cuối cùng cũng có một ngày, ta và ngài ấy có thể gặp nhau trên thiên đình, có thể là trong một buổi tiệc nào đó, ngài ấy là một tôn thần hiếm khi đi dự tiệc, ta là Phượng Cửu của Thanh Khâu, trong mắt ngài ấy, ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu Đế Cơ lần đầu gặp mặt mà thôi, tiền duyên giữa ta và ngài ấy, chẳng qua chỉ là ta từng thích ngài, còn ngài lại không hề hay biết mà thôi”.

Đông Hoa sững sờ, lần đầu tiên nàng gặp chàng là ở trên núi Cầm Nghiêu, còn lần đầu tiên chàng gặp nàng lại là ở bên bờ biển Vãng Sinh, hơn hai nghìn năm sau đó. Nàng nói cuối cùng có một ngày, có thể bọn họ sẽ gặp nhau trong một bữa tiệc nào đó, nàn