Polaroid
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327394

Bình chọn: 8.00/10/739 lượt.

quân ra khỏi cửa phủ, đứng ngáp mà nhìn theo bóng dáng xa dần của thần quân, Phượng Cửu lại có chút buồn bã khi nhớ tới câu thơ này. Khi tỉnh rượu thì ngày xuân đã trôi qua, lần hội ngộ này của nàng và Tức Trạch mặc dù không ngắn ngủi như vậy, nhưng sáu, bảy ngày quả thực đã trôi qua nhanh chóng giống như một cuộc xuân say.

Thực ra nàng vốn định giữ Tức Trạch ở lại lâu hơn, nhưng việc này khó tránh khỏi có chút tàn nhẫn đối với Mạch thiếu gia. Hôm qua, Mạch thiếu gia đã gửi cho Tức Trạch một lá thư dài, vô tình để nàng đọc được, trong thư tội nghiệp trình bày rằng chàng ta đang trong giai đoạn cuối cùng chế tạo thứ pháp khí kia, loại pháp khí cao diệu này, khi chế tạo thành hình sẽ rất hung dữ, nếu không xử lý tốt, khoan nói tới việc lãng phí công sức trước đây, có thể còn bị nó tấn công lại, việc này vô cùng quan trọng, mong thần quân sớm hồi cung lo liệu.

Cuối thư còn xót xa rơi lệ hỏi một câu, mấy ngày trước chàng ta đã gửi cho thần quân tổng cộng là mười một bức thư dài, thần quân không nhận được hay nhận được rồi đã coi như giấy vụn, đem nhóm đèn rồi.

Lúc đó nàng bèn nhớ ra trong mấy đêm gần đây, dường như trong nến phảng phất mùi mực, trong lòng bất giác thông cảm với Mạch thiếu gia.

Với một trái tim thông cảm và đại nghĩa, ngày hôm sau, nàng dứt khoát ném Tức Trạch ra khỏi phủ.

Ném Tức Trạch đi, quả thực cũng có chút đáng tiếc, mấy ngày nàng ở bên Tức Trạch, nàng đi chơi các nơi trong Vương thành một cách rất thích thú, cuộc sống thú vị hơn trước đây nhiều.

Ví dụ như Tức Trạch dẫn nàng đi thả câu, thực ra nàng không có hứng thú với việc này lắm, vốn nghĩ chỉ là chiều theo chàng thôi, nhưng khi đã đi rồi, nàng lại là người chơi đùa thỏa thích nhất. Tức Trạch chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ giản dị, phía mũi thuyền đặt một bếp lò nhỏ và các lọ đựng tương, dầu, mắm, muối, đưa nàng xuôi theo dòng nước, thưởng thức cảnh xuân bên ngoài thành, gần đến trưa, chàng neo thuyền lại, khi chàng câu cá thì nàng hâm rượu, cá câu lên nàng dùng để làm một bữa ăn thịnh soạn, dùng xong bữa trưa, chàng chèo thuyền vào một đầm sen, chàng ngồi đọc sách còn nàng nằm trong lòng chàng ngủ trưa, tia nắng mặt trời xuyên qua đám lá sen, chiếu lốm đốm lên mặt nàng, nàng liền áp mặt vào lồng ngực của chàng.

Chàng rất thích vừa cầm sách vừa vô thức đùa nghịch những sợi tóc mềm mượt của nàng, trước đây, khi nàng còn là một tiểu hồ ly ở cung Thái Thần, Đông Hoa Đế Quân cũng thích đùa nghịch bộ lông của nàng như vậy, lúc đó nàng còn là một con thú cưng, cảm thấy rất dễ chịu, rất an tâm, động tác của Tức Trạch lúc này, không hiểu sao lại khiến nàng ngoài cảm giác an tâm còn cảm thấy thật thân thiết. Nàng suy đoán chắc là vì hai người tâm ý tương thông, lại thầm than rằng bốn chữ “tâm ý tương thông” này thật thần diệu biết bao.

Bởi vì Tức Trạch là một người không hay bận tâm tới lời đàm tiếu của dư luận, ví dụ như đưa nàng đi thả câu, đưa nàng đi ngắm hoa, cùng nàng xem trò vui, chàng đều thoải mái thực hiện, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cải trang che giấu, vì vậy khó tránh khỏi việc gặp phải người quen nhận ra họ. Với bộ tộc Tỷ Dực Điểu, việc các đôi phu thê quý tộc cùng nhau dạo chơi trong ngày xuân không phải là chuyện hiếm, nhưng những đôi phu thê khác ra ngoài dạo chơi thường thích khoe khoang phô trương, dạo chơi bằng cách đi bộ thăm thú đường phố như hai người họ lại quả thực rất khác biệt. Chỉ mấy ngày sau, thông tin Thần Quan Trưởng tiền nhiệm và nhị công chúa tình cảm phu thê mặn nồng lại được lan truyền khắp Vương đô, một lần, Phượng Cửu vào cung thỉnh an, ánh mắt của Quân Hậu nhìn nàng cũng có phần khác thường.

Phượng Cửu không bận tâm lắm tới việc chuyện này lan truyền trong cung như thế nào, nàng chỉ thầm lo lắng, không thể để Trầm Diệp biết được. Phượng Cửu cảm thấy, theo một câu ngạn ngữ dưới phàm trần, hành động này của nàng là một hành động ăn trong chén, nhìn trong nồi, là một hành động tồi tệ. Nhưng nàng đã nhận lời với Mạch thiếu gia, trong lòng cho dù áy náy, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý làm một kẻ tồi tệ tử tế. Một kẻ tồi tệ tử tế là như thế nào? Các tiên sinh mặc dù chưa từng dạy, nhưng may mà có Liên tam điện hạ trên thượng giới để tham khảo.

Chiều ngày thứ ba sau khi Tức Trạch đi, lão quản gia tới mang theo lời mời của Trầm Diệp. Phượng Cửu vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, có chút mơ hồ trước lời mời gọi này. Trong câu chuyện của Mạch thiếu gia, Trầm Diệp dường như chưa từng chủ động mời A Lan Nhược tới Mạnh Xuân viện? Hay là thực ra trước đây Trầm Diệp đã từng mời, chỉ là Mạch thiếu gia không biết mà thôi, hoặc là chàng ta quên không nói với nàng? Nàng mang theo nghi vấn đó, giữ tâm lý lấy bất biến ứng vạn biến, bước vào Mạnh Xuân viện, vòng qua Tiểu Thạch lâm, bước vào Ba Tâm đình.

Trong đình lúc này không một bóng người, một chiếc bình lưu ly đặt trên bàn đá trống. Ánh nắng mặt trời u ám buổi chiều chiếu vào, lớp sương mù trắng bạc cuộn xoáy trong bình nhuốm một màu vàng rực, chắc chiếc bình đã được thi triển kết giới, lớp sương mù cuồn cuộn bên trong bình không có cách nào thoát ra được.