
ế gian.
Phía dưới hai hàng chữ đó có một dòng lạc khoản. Chàng nhờ ánh trăng để đọc lạc khoản, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch. Trong lạc khoản lại không đề ngày tháng, chỉ có một cái tên đứng chơ vơ đơn độc. Tương Lý A Lan Nhược.
Phượng Cửu dỏng tai nóng lòng muốn nghe đoạn tiếp theo, Tô Mạch Diệp lại gõ gõ cây tiêu màu xanh ngọc bích trên tay, cố tình úp úp mở mở: “Lúc này chân tướng sự việc đã được làm rõ, nếu ngươi là Trầm Diệp, khi biết người viết thư cho mình là A Lan Nhược chứ không phải Văn Điềm, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”.
Phượng Cửu suy nghĩ một lát, thăm dò nói: “Rất… rất vui?”
Mạch thiếu gia cười nói: “Nếu là ta, ta cũng rất vui mừng, có một cô nương đối tốt với mình như vậy, còn là một trang tuyệt sắc, dù thế nào cũng là được hưởng lợi”.
Phượng Cửu như gặp được tri âm, lập tức ngồi sán lại gần thêm một chút: “Chẳng phải đúng thế sao!”.
Tô Mạch Diệp dừng lại một lát, nhưng lại nói: Đáng tiếc là người mà A Lan Nhược gặp phải là Trầm Diệp, mà Trầm Diệp lại không phải là ngươi, cũng không phải là ta”.
A Lan Nhược đón nhận cơn thịnh nộ của Trầm Diệp trong thư phòng.
Lúc đó nàng đang ngả người trên một chiếc sập thấp cắn hạt dưa và đọc quyển du ký mới ra của Thương Lăng Tử, chợt thấy một miếng vỏ cây có khắc chữ rơi xuống ngay trước mặt mình. Nhìn lên theo hướng của vỏ cây, là một chiếc áo bào màu đen và gương mặt tối sầm ẩn chứa sự giận dữ của Trầm Diệp.
Chàng đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng tóe lửa: “Thư là do ngươi viết, rượu là do ngươi ủ, thế cờ cũng là do ngươi giải. Coi ta là một thứ đồ chơi, tùy ý đùa giỡn, có phải rất thú vị không?”.
Chàng tiến lại gần thêm bước nữa, ánh mắt càng nảy lửa: “Thấy ta bị ngươi lừa chóng cả mặt, còn thật lòng viết thư trả lời cho ngươi từng bức từng bức một, nghĩ đến việc sẽ có ngày ta như thế này, có phải trong lòng ngươi vô cùng vui sướng không?”.
A Lan Nhược nhìn từng hàng chữ đen trong sách hồi lâu, bỗng cất giọng nói: “Sư phụ đã nói với ta, hoặc là ta nên tranh giành, hoặc là ta nên từ bỏ. Vốn dĩ ta đã từ bỏ, huynh không nên chạy tới đây”.
Nàng suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Có những chuyện dù huynh đã biết được, thực ra huynh cũng nên giả vờ như không biết, hai chúng ta, chẳng phải nên như hai người xa lạ giống như trước đây sao?”.
Trầm Diệp nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng: “Trước đây chúng ta lại chỉ là hai người xa lạ ư? Lẽ nào không phải là căm ghét lẫn nhau?”.
Bàn tay đang cầm cuốn sách của A Lan Nhược run rẩy, khẽ nói: “Hoặc giả, huynh chưa từng nghĩ, ta không hề căm ghét huynh như huynh căm ghét ta, có lẽ ta còn rất thích huynh, làm những việc đó thực ra chỉ vì muốn huynh được vui”.
Nàng ngẩng đầu lên: “Huynh xem, trước khi huynh biết rằng thư là do ta viết, chẳng phải đã rất vui vẻ hay sao?”.
Chàng lùi lại một bước: “Ngươi đang đùa giỡn”.
Nàng dường như có chút rối loạn: “Nếu không phải đang đùa giỡn thì sao?”.
Thần sắc chàng cứng đờ, nói: “Giữa hai chúng ta, khả năng gì cũng có, người xa lạ, kẻ thù, kẻ tử thù, hoặc là cái khác, duy nhất chỉ không có khả năng đó”.
A Lan Nhược nhìn chàng hồi lâu, cười nói: “Lời ta nói có thể là thật, có thể là giả, có thể ta thật lòng thích huynh, có thể ta thật lòng muốn đùa giỡn với huynh”.
Nghe nói từ đó về sau, Trầm Diệp và Văn Điềm cũng không trao đổi thư từ qua lại nữa. Văn Điềm có viết thư hỏi A Lan Nhược một lần, A Lan Nhược chỉ nói đơn giản rằng Trầm Diệp đã biết rõ sự thật, cảm thấy không phải vì trước đây đã kéo nàng ấy vướng vào chuyện này. Văn Điềm không nói gì cả, chỉ gửi thư lại an ủi nàng vài câu.
Tô Mạch Diệp kể đến đó, thấy trời đã tối, tạm thời quay về nghỉ ngơi.
Phượng Cửu đã từng rất nhiều lần suy nghĩ xem A Lan Nhược và Trầm Diệp cuối cùng là như thế nào, nhưng không ngờ lại có một khởi đầu đau thương như vậy, khiến nàng cảm thấy có chút nặng nề, cũng cảm khái không nguôi. Do đó trước khi đi ngủ đã ăn thêm một chiếc bánh bao, no quá nên thấy khó ngủ, ra vườn hoa đi dạo một vòng, nhớ lại chuyện mà Tô Mạch Diệp kể lúc ban ngày, thở dài vài tiếng, phơi thêm chút sương đêm rồi mới lên giường đi ngủ.
Q.4 – Chương 10
Ngày vết thương trên tay Phượng Cửu khỏi, có thể nhấc được chiếc muôi to dùng để xào nấu, nàng bấm ngón tay nhẩm tính, Tức Trạch thần quân chắc cũng đã trở về Kỳ Nam thần cung rồi.
Trong đầm Thủy Nguyệt, nàng từng khoe khoang với Tức Trạch rằng mình làm món kẹo mật rất ngon, Ở Thanh Khâu ngũ hoang, điều mà nàng tự hào nhất chính là tài nghệ nấu ăn, hận một nỗi mấy ngày trước bị thương ở tay không thể kịp thời thể hiện, khó khăn lắm mới kìm nén được đến ngày vết thương khỏi hẳn. Thầy thuốc vừa mới tháo băng giúp nàng, nàng lập tức phấn chấn lao ngay vào trong bếp với tốc độ nhanh như gió. Nhưng món kẹo mật này, phải làm thành hình dạng như thế nào đây?
Ồ, trong thiên hạ, phàm là những người hiểu biết, nếu phải yêu thích một loại thú, đương nhiên nên yêu thích loài hồ ly. Nàng tự cảm thấy Tức Trạch có thể được coi là một người hiểu biết. Nàng vô cùng tự tin với hình dáng hồ ly nguyên thân của mình, thế là nàng dứt khoát làm khuôn kẹo mật hình ti