Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327894

Bình chọn: 7.00/10/789 lượt.

quán, biết rõ hắn tuy có tài xuất chúng, song là kẻ hữu dũng vô mưu, thấy lợi mà quên nghĩa. Vậy tôi xin đem ba tất lưỡi đi thuyết, khiến hắn phải chắp tay về hàng Chúa công.

Trác nghe nói mừng rỡ, xem lới thì thấy người ấy là Hổ Bôn Trung Lang Tướng Lý Túc. Trác hỏi:

– Cần đem theo vật gì để dụ hắn?

Túc nói:

– Tôi nghe Chúa công có con ngựa Xích Thố, ngày đi ngàn dặm. Nếu được ngựa ấy với ít vàng ngọc để lấy lòng hắn, rồi tôi lựa lời thuyết dụ, ắt Lữ Bố phản Đinh Nguyên, hàng Chúa công.

Trác hỏi Lý Nhu:

– ý ấy thế nào?

Nhu đáp:

– Chúa công muốn gồm thâu thiên hạ lại tiếc chi một con ngựa.

Trác nghe nói, truyền quân dắt con ngựa Xích Thố đến, lới cho lấy ra một ngàn lạng vàng, mươi hạt minh châu, và một cái đai ngọc giao cho Túc.

Túc tức thì mang tất cả lễ vật thẳng đến trới Lữ Bố. Dọc đường bị quân phục bao vây, Túc nói:

– Các ngươi kíp vào báo với Lữ Tướng quân rằng: “Có cố nhân muốn đến thăm.”

Quân vào báo, Bố ra lệnh cho Túc vào. Chào hỏi xong, Túc nói:

– Bấy lâu nay xa cách hiền đệ, tôi rất thương nhớ, khi biết được hiền đệ Ở đây nên tôi đến thăm viếng. Nay thấy hiền đệ vẫn khang kiện, tôi rất mừng.

Lữ Bố nắm tay Lý Túc thân mật nói:

– Đã hằng lâu xa cách nhau, nay hiền huynh ở nơi nào?

Lý Túc đáp:

– Hiện nay tiện huynh đang làm chức Hổ Bôn Trung Lang Tướng, nghe hiền đệ có lòng khuôn phò xã tắc nên tiện huynh vui mừng khôn xiết. Nay có một con ngựa quý, ngày đi ngàn dặm có dư, lới có tài vượt nước trèo non như đi trên đất bằng, tên là Xích Thố, nên đem tới biếu cho hiền đệ, để thêm oai cho hùm đây.

Lữ Bố bèn khiến quân dắt ngựa đến, quả nhiên con ngựa ấy cả mình đều đỏ như lửa, không bợn một sợi lông tạp màu. Từ đầu tới đuôi dài một trượng, từ móng lên đầu cao tám thước. Rồi bỗng nó gầm hí vang rền, giậm vó rung mặt đất, như sắp bay bổng lên không, băng mình qua bể vậy.

Người sau có thơ vịnh ngựa Xích thố rằng:

Ngàn dặm phi đằng, cát bụi tung,

Băng sông vượt núi, xé sương hồng.

Khác chi rồng lửa trên trời xuống,

Muốn rứt cương tơ, vỡ nhạc đồng.

Lữ Bố thấy ngựa tốt, lòng mừng khấp khởi, bèn tạ Ơn Lý Túc:

– Hiền huynh có lòng tốt, cho con ngựa quý này, tôi chẳng biết lấy gì báo đáp?

Lý Túc nói:

– Tôi vì nghĩa khí mà đến đây há cần đâu ân huệ?

Bố sai dọn rượu thết đãi. Rượu ngà ngà, Túc nói:

– Tuy ít gặp hiền đệ, nhưng lệnh tôn thì Túc được gặp luôn.

Bố đáp:

– Hiền huynh say rồi! Cha tôi đã mất từ lâu, còn gặp làm sao được?

Túc cười lớn:

– Không phải thế. Tôi nói “lệnh tôn” tức là Đinh Thứ Sử đấy chứ.

Bố buồn bã nói:

– Tôi theo Đinh Kiến Dương cũng là bất đắc dĩ, bỏ đi chưa nỡ đấy thôi!

Túc nói:

– Hiền đệ là người tài ba lỗi lạc, sức mạnh hơn người, anh hùng xuất chúng, bốn bể biết tên. Lẽ ra phải được hưởng chức trọng quyền cao, có lý đâu lới phải cam chịu ở dưới trướng người ta vậy?

Lữ Bố nói:

– Tôi cũng muốn thế, ngặt vì chưa gặp được một đấng minh quân.

Lý Túc cười bảo:

– Chim khôn lựa cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ. Nếu không sớm tìm thời cơ, e khi hối ra thì đã muộn đấy.

Bố hỏi:

– Hiền huynh đã ở trong triều, vậy có thấy ai xứng đáng là anh hùng đời nay?

Túc đáp:

– Hiện tới triều đình, các đới thần ai nấy tranh giành ngôi thứ, Vua thì còn nhỏ bị kẻ sàm nịnh chiếm đoạt quyền hành. Tôi thấy khắp mặt bá quan, không ai bằng Đổng công. Đổng công là người biết kính hiền ái sĩ, thưởng phạt công minh, lới có lòng diệt nịnh phò Vuạ Thế nào về sau cũng nên nghiệp lớn, vậy hiền đệ còn đợi gì mà không theo phò để lập thân.

Lữ Bố nói:

– Tôi cũng muốn theo về Đổng công ngặt vì không ai tiến cử.

Bấy giờ, Túc biết công việc đã có kết quả, lập tức đem cái đai ngọc và vàng bạc bày ra trước mặt Lữ Bố.

Bố giật mình hỏi:

– Hiền huynh đem những thứ này tới làm gì?

Túc bảo cho tả hữu lui hết ra ngoài, rồi mới nói:

– Đây là của Đổng công. Đổng công mộ tiếng lớn của hiền đệ từ lâu. Nay sai Túc này đem lễ vật tới kính biếu. Con Xích Thố kia cũng là của Đổng công sai đem tặng hiền đệ vậy.

Bố nói:

– Đổng công có lòng yêu thế này, tôi biết lấy gì đền đáp?

Túc nói:

– Tài thường sức mọn như Túc này, mà còn được phong chức Hổ Bôn Trung Lang Tướng, thì tài như hiền đệ, nếu theo về, ắt được quyền cao chức trọng, phú quý chưa biết đến bậc nào?

Bố ngần ngừ nói:

– Tôi chưa có chút công trạng nào mà làm lễ ra mắt Đổng công. Khó nghĩ quá.

Túc lửng lơ nói:

– Công trạng ấy đối với người khác thì khó thật, chứ như đối với hiền đệ thì dễ như trở bàn tay, có gì mà phải lọ Chỉ sợ hiền đệ không chịu làm đấy thôi.

Bố trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Tôi muốn giết Đinh Nguyên rồi dẫn quân ra hàng Đổng công, chẳng biết có nên không? Hiền huynh xét thử?

Túc vội xuýt xoa nói:

– Hiền đệ làm được việc ấy thì còn công nào lớn bằng. Nhưng việc đó cốt phải khẩn mật mới được.

Bố hẹn với Túc nội trong đêm ấy thế nào cũng xong việc. Túc rất hoan hỉ, từ giã ra về.

Đêm ấy, vào lúc canh hai, Lữ Bố cầm gươm bước vào trong trướng Đinh Nguyên. Lúc ấy, Nguyên đang thức chong đèn xem sách, thấy Bố vào, bèn hỏi:

– Đêm khuya, con vào đây có việc gì?

Bố trở mặt mắng rằng:

– Ta đường đường một kẻ


XtGem Forum catalog