
g Liêu nói:
– Nếu anh liều chết, anh sẽ phạm ba tội.
– Là tội gì, nói thử ta nghe?
Trương Liêu bắt đầu thuyết:
– Anh thử nghĩ xem, Hoàng thúc hiện nay thất lạc, nhưng chí cả chưa đoạt, thế nào cũng cần người nghĩa dũng, nếu sau này Hoàng thúc cần đến mà không có anh tức là anh có tội thứ nhất. Hoàng thúc đã phó thác gia quyến cho anh, nay anh liều chết để mất chỗ nương tựa, không có ai bảo vệ, ấy là tội thứ hai. Anh là một kẻ võ nghệ siêu quần há lại không khuôn phò nhà Hán để danh muôn thuở lại liều thác như thế phỏng có ích gì, đó là tội thứ ba vậy.
Quan Công nghe Trương Liêu nói, thở dài, suy nghĩ giây lát rồi hỏi:
– Ngươi nói ta có ba tội, vậy anh bảo bây giờ ta phải làm thế nào?
Trương Liêu nói:
– Nay bốn phía đều có binh của Tào Công, nếu chống cự e sơ thất, chi bằng hãy tạm đầu hàng Tào Công để nghe ngóng tin tức của Hoàng thúc. Nếu người còn ở nơi nào, anh sẽ đến đó tìm người. Như vậy, một là bảo vệ được hai vị phu nhân, hai là chẳng phụ lời ước thệ ngày xưa, ba là để dành được cái thân hữu dụng này ngày sau giúp nhà Hán. Ba điều ấy xin anh xét lại.
Quan Công nói:
– Ngươi nói ba điều tiện, ta lại có ba điều ước. Nếu Thừa Tướng bằng lòng khứng chịu, ta sẽ cởi giáp hàng, bằng thiếu một điều, ta quyết liều chết mà thôi.
Trương Liêu nói:
– Thừa Tướng độ lượng lắm, có điều chi mà người chẳng chịu.
Quan Công nói:
– Một là, ta với Hoàng thúc có thề với nhau một lòng giúp nhà Hán, nay ta có đầu là đầu Hán đế chớ chẳng phải đầu Tào Tháo. Hai là, xin lấy bổng lộc của Hoàng thúc cấp cho nhị tẩu của ta, lại không một ai được bén mảng đến chỗ ở của nhị tẩu ta. Ba là, khi nào hay được tin anh ta ở đâu, ta lập tức đến đó, dù đường xa ngàn dặm.
Trương Liêu ưng chịu, liền trở về ra mắt Tào Tháo và nói:
– Quan Công chịu đầu song bắt buộc Thừa Tướng nhận chịu ba điều: Thứ nhất là “Ðầu Hán chứ chẳng đầu Tào”.
Tào Tháo cười:
– Ta làm Thừa Tướng cho nhà Hán, đầu Hán tức là đầu ta, việc ấy không can hệ gì.
Trương Liêu lại nói:
– Thứ nhì là xin bổng lộc của Hoàng thúc cấp dưỡng cho nhị tẩu của hắn, lại cấm không cho một kẻ nào được bén mảng đến chỗ ở của nhị tẩu hắn.
Tào Tháo cũng cười, nói:
– Ta sẽ cấp cho gấp hai lần bổng lộc của Hoàng thúc! Còn như việc nghiêm cấm trong ngoài, thì gia pháp xưa nay vẫn thế. Còn phải nghi ngại gì nữa?
Trương Liêu kể tiếp:
– Ðiều thứ ba là lúc nào hắn nghe được Lưu Bị ở đâu, hắn đi ngay dù cho đường xa muôn dặm.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Ðiều ấy thực là khó! Nếu hay được tin Huyền Ðức ở đâu, hắn ra đi, như thế ta nuôi hắn có ích gì?
Trương Liêu lại nói:
– Quan Công sở dĩ trung thành với Huyền Ðức là vì hắn cảm cái tình đối xử của Huyền Ðức mà thôi! Nay nếu Thừa Tướng đối đãi với hắn cũng như Huyền Ðức thì hắn ắt mến phục Thừa Tướng như đã mến Huyền Ðức vậy.
Tào Tháo suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Lời Văn Viễn nói rất hay! Ta ưng thuận ba điều ấy.
Tào Tháo liền sai Trương Liêu đến thỉnh Quan Công về.
Trương Liêu liền đến thuật hết các việc cho Quan Công nghe, Quan Công liền nói:
– Tuy vậy, xin Thừa Tướng hãy lui binh, để ta trở về thành hỏi ý kiến của nhị tẩu ta đã rồi sẽ đầu hàng.
Trương Liêu về nói lại. Tào Tháo truyền lui binh hơn hai mươi dặm.
Tuân Húc thất kinh, vào nói với Tào Tháo:
– Không nên, tôi e nó trá hàng chăng?
Tào Tháo nói:
– Vân Trường là người nghĩa khí, hắn chẳng dối gạt đâu.
Quan Công dẫn binh về Hạ Bì thấy nhân dân đâu đó bình yên liền đi thẳng vào phủ ra mắt nhị tẩu.
Cam phu nhân và My phu nhan hỏi:
– Chẳng hay Hoàng thúc nay ở chỗ nào?
Quan Công nói:
– Chưa biết anh ấy chạy về đâu.
Rồi Quan Công đem hết đầu đuôi việc Tào Tháo dụ hàng kể cho nhị tẩu rõ, và lại kể ba điều ước hẹn cho nhị tẩu nghe. Rồi hỏi ý kiến.
Cam phu nhân nói:
– Hôm qua, quân Tào vào thành, chúng tôi tưởng đã không toàn thân. Không ngờ chúng không phạm đến cái tơ cái tóc. Không một tên quân nào dám tại cửa. Nay thúc thúc đã hứa với họ, cứ việc mà làm. Hà tất phải hỏi chúng tôi là bọn đàn bà đâu biết việc lợi hại trong quân binh. Song chúng tôi e ngày sau biết được tin của Hoàng thúc rồi, Tào Tháo không cho đi thì làm sao?
Quan Công nói:
– Việc ấy em đã có cách.
Quan Công từ tạ lui ra, dẫn vài tên quân kỵ vào ra mắt Tào Tháo.
Tào Tháo bổn thân ra khỏi viên môn nghinh tiếp.
Quan Công xuống ngựa thi lễ rồi nói:
– Tôi là tướng bại binh, mong ơn ngài không giết.
Tháo nói:
– Tôi ái mộ Vân Trường đã lâu, nay được gặp nhau, thật phỉ tình hoài vọng.
Vân Trường nói:
– Tôi nhờ Văn Viễn xin Thừa Tướng ba điều, ngài đã khứng rồi chớ?
Tào Tháo nói:
– Tôi đã hứa thì có bao giờ nuốt lời?
Quan Công nói:
– Sau này, nếu tôi nghe tin đại ca tôi ở đâu, dù vùi thân trong chỗ nước lửa, tôi cũng phải theo, chừng ấy sợ từ tạ không kịp, cúi xin miễn chấp.
Tào Tháo nói:
– Nếu Huyền Ðức còn, chừng đó ông sẽ đi, nhưng tôi e Hoàng thúc bị loạn quân rồi, xin ông an lòng thủng thỉnh lo liệu.
Quan Công bái tạ.
Tào Tháo liền bày yến tiệc thết đãi.
Hôm sau, Tào Tháo liền truyền lệnh thâu quân về Hứa Xương.
Quan Công liền thỉnh nhị tẩu lên xe rồi tự mình đ