XtGem Forum catalog
Tại sao tôi lại yêu em… Vịt con xấu xí!

Tại sao tôi lại yêu em… Vịt con xấu xí!

Tác giả: Ngọc Mai

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322760

Bình chọn: 10.00/10/276 lượt.

t, chỉ có thể cứ lần lựa, cứ lập lờ như thế. Tôi yêu mẹ tôi nhưng cũng không thể không quan tâm đến người mẹ đã mang thai mình 9 tháng 10 ngày. Tôi thật sự rất rối không biết mình nên giải quyết thế nào cho phải.

Nhìn mẹ đi bên cạnh, tôi muốn hỏi mẹ lắm, nhưng rốt cuộc thì tôi không thể mở miệng được. Nhìn những giọt mồ hôi còn vương vấn trên trán cùng với nụ cười nở trên gương mặt của mẹ, tôi không thể cất lời. Đành thôi tôi nghĩ mình nên có 1 quyết định rõ ràng. Tôi sẽ trả lời cho họ, vào 1 ngày nào đó…

Từ cái ngày trong bệnh viện ra, dì Mỹ Lệ dường như suy sụp hoàn toàn, vì thế Thanh Nam phải nghỉ học để có thể thay mẹ mình quản lý môt phần nào đó trong công ty. Để dì Mỹ Lệ an tâm phần nào, tôi đã thường xuyên đến thăm và động viên dì. Những lúc ấy tôi luôn thấy Thanh Nam lạnh lùng trên bàn làm việc, mệt mỏi với từng con số và những hợp đồng hay dự án đầu tư gì gì đó. Mà kể cũng lạ, Thanh Nam đã từng học qua trường lớp kinh doanh lần nào đâu, nghiêm trọng hơn là chưa hoàn thành xong bậc trung học nhưng những quyết định về dự án mà cậu ấy đưa cho dì Mỹ Lệ xem, dì đều mỉm cười gật đầu nhìn Thanh Nam đầy tự hào. Có những lúc Thanh Nam thấy tôi đến nhà liền bỏ bàn làm việc và rót cho tôi 1 cốc nước:

-Dạo này anh Phong thế nào rồi Hà Vy?

Tôi khẽ cúi đầu, tôi không muốn nghe nhắc đến chuyện gì, mọi chuyện vẫn bình thường, vẫn như thế, không có gì tiến triển. Thanh Phong vẫn nằm bất động như pho tượng, cho dù tôi có đánh đấm chửi rủa thế nào cũng không xi nhê. Chuyện đã đến nước này thì tôi chỉ còn cách bất lực thôi.

Thấy tôi không trả lời, Thanh Nam không nói gì thêm nữa. Vì cậu ấy hiểu những gì tôi đang suy nghĩ. Thanh Phong một tay vân vê cốc nước, đôi mắt cứ nhìn những gợn sóng li ti trong đó rồi chợt nói trong vô thức:

-Tôi sẽ phải đi Mỹ một thời gian.

-Để làm gì? – Tôi vô cùng ngạc nhiên – Lại du học à?

-Trời đất, giờ này còn “du” với “học” gì nữa – Thanh Nam bật cười – Là vì Hạnh Như, sau cơn đau tim ngày hôm đó, bệnh tình cậu ấy càng lúc càng nặng, dì Ngọc, à không, là mẹ cậu, đã nhiều lần khuyên Hạnh Như nên ra nước ngoài chữa trị nhưng cậu ấy vẫn bướng bỉnh không chịu đi. Tôi nghĩ chắc tại vì Hạnh Như muốn chuộc lỗi với mọi người – Thanh Nam trầm tư nói với nét mặt không được vui cho lắm.

Tôi đặt khẽ ly nước lên bàn, mỉm cười nhìn bàn làm việc của Thanh Nam, đầy rẫy với những bộ hồ sơ và dự án:

-Thế còn công việc ở đây?

-Vì thế tôi mới định nhờ cậu, cậu thấy đấy, mẹ tôi đã suy sụp rất nhiều từ ngày anh Phong vào viện nên không thể một mình mà gánh vác công ty được, vì thế cho nên…

-Sặc! – Tôi phun mất hết ngụm nước đang uống – Vậy là cậu định nhờ tôi…

-Đúng vậy!

-Thôi, đừng đùa nhé! – Tôi ngơ ngác – Tôi chả biết gì về những con số cứng ngắc không biết di chuyển đó đâu, lại thêm kế hoạch đầu tư dư án gì gì đó. Cậu có moi hết cả óc trong hộp sọ của tôi ra cũng không có chỗ chứa những thứ vô vị đó đâu!

Thanh Nam bật cười:

-Tôi còn chưa giao công việc mà cậu căng thẳng thế, cậu chỉ việc làm thư ký cho mẹ tôi là được. Cậu học rất tốt môn toán mà phải không?

-Này! Có liên quan gì đâu? Chẳng lẽ làm thư ký là tính những phép toán như 1 1 = 2 à? – Tôi cố biện minh để tránh né nhiệm vụ mà Thanh Nam không thương tình mà giáng vào đầu mình.

-Cũng tương tự như vậy! – Thanh Nam cố khuyên giải tôi – Nhưng trong kinh doanh thì 1 1 không phải bằng 2 đâu, mà 1 1 phải bằng 10, hiểu chưa?

-Thôi! Tôi không hiểu nỗi đâu, ai đời bắt một người chưa hoàn thành xong chương trình lớp 10 lại có thể làm thư ký cho tổng giám đốc chứ? Cậu không thấy nực cười à? Còn người ngoài, người ta sẽ suy nghĩ thế nào đây?

-Cậu không phải lo! – Thanh Nam vẫn ôn tồn – Thứ nhất, tôi cũng như cậu, thế sao tôi có thể làm được, còn cậu thì không?

-Tôi…

Tôi ngơ ngác như con nai tơ.

-Thứ hai, cậu không phải người ngoài, trên danh nghĩa cậu đã là con gái độc nhất của tập đoàn Nhật Long, là con dâu tương lai của tập đoàn Long Phụng.

-Ơ hay, sao lại có thể….

Tôi ngây người ra như con ngố.

-Vì vậy, bây giờ cậu không làm thì sau thì cũng phải làm, bây giờ làm quen đi là vừa.

-Ô hay, chuyện này …. là thế lào?????? – Tôi hoàn toàn bất lực.

Trước những lời nói đầy logic kia, tôi hoàn toàn tâm phục khẩu phục mà nghe theo mệnh lệnh. Đã nói trước rồi, nói chuyện với anh em nhà họ Phan cũng chỉ rước vào thân nỗi thất bại thảm hại mà thôi.

-Thôi đã tối rồi cậu về nhà nghỉ đi, mà này, trưa ngày mai rãnh thì đem tí bánh qua cho tôi ăn với, tự dưng thèm bánh nhà cậu ghê!

Thanh Nam nhìn tôi cười lém lỉnh, chợt thấy mặt mình đỏ bừng lên trông thấy. Tôi sờ vội mặt mình rồi xấu hổ lí nhí:

-Vậy tôi về trước!

Rồi tong 1 ga đi thẳng về nhà.

-Thanh Nam! Thanh Nam! Đợi em với!

Giọng Hạnh Như lảnh lót ngay sau Thanh Nam, cậu ấy đang vác 1 ba lô và đang kéo 1 vali nặng chịt, ấy thế mà đi nhanh như cắt làm Hạnh Như đuổi theo muốn hụt hơi. Tôi theo sau Hạnh Như ra đến sân bay để tiễn Thanh Nam:

-Nà…này…này….cậu là siêu nhân hử? – Tôi thở hổn hển.

-Ai bảo cậu chạy theo sau làm gì? – Thanh Nam không thèm nhìn