
ho phú hộ Trương trong thôn. Phú hộ Trương là một lão nhân gầy gò hơn năm mươi tuổi, thường xuyên đến nhà ta tỉ thí cờ, tuy rằng ta không thích lão, nhưng cũng coi như là người quen.
Vào phủ được một ngày, lão liền bày một bàn thức ăn ngon trước mặt ta, nói muốn tâm sự với ta về cha. Ta nghĩ bọn họ đã từng nhiều năm là bạn đánh cờ, đối với việc cha ta qua đời lão không nhiều thì ít cũng có chút thương cảm nên không nghi ngờ gì. Đó là ta lần đầu tiên uống rượu.
Đến khi cảm thấy cơ thể đau nhức tỉnh lại thì đã là ở trên giường, phú hộ Trương đang không ngừng nhét hạ thân hắn vào thân thể ta, vô cùng ghê tởm cũng vô cùng đau đớn, ta phản kháng kịch liệt, đáng tiếc lúc đó ta còn nhỏ lại uống rượu, khí lực căn bản không chống lại được. Từ lúc đó trở đi ta không còn chạm vào rượu nữa.
Ta không muốn ở cùng với loại lão nhân ghê tởm này cho nên đã chạy trốn. Nhưng sau hai ngày đói bụng, ta vẫn bị bắt trở về. Từ đó trở đi trên người ta lúc nào cũng giăng đầy xích sắt, bị khóa nhốt trong phòng không khác gì một con chó.
Cứ đến đêm khuya, lão nhân kia lại trở lại áp lên người ta. Mẹ nó chứ, hắn thấy vui nhưng ta chỉ thấy ghê tởm. Ta đã nghĩ đến tất cả các loại biện pháp, nhưng vẫn không có cách nào trốn thoát, lúc đó ta vô cùng tuyệt vọng.
Phụ thân từng nói, danh tiết của một người so với tính mạng còn cao quý hơn gấp bội phần, nhưng giờ đây, ngay cả tư cách làm người ta cũng đã đánh mất, so với chó cũng không bằng, thậm chí cả mạng sống này cũng không phải của ta. Ta tuyệt thực, cắt mạch máu, cái gì có thể thử đều thử qua. Ta muốn cuộc đời của ta cứ như vậy mà kết thúc đi…
Một năm sau, ta lại bị hiến cho Lý tri phủ. Hắn và lão nhân kia giống nhau, chỉ biết làm cùng một chuyện đối với ta, ngoài ra còn rất thích quất ta. Trên người ta có vô số vết sẹo, to có, nhỏ cũng có, trong đó phần lớn là do hắn ban tặng.
Nhưng tỳ nữ nhà bếp lại đối xử với ta vô cùng tử tế. Có lẽ bởi vì từ nhỏ ta không có mẹ nên ta cũng rất ỷ lại nàng, trong lòng coi nàng như thân nhân của mình.
Nàng là người duy nhất trong phủ đối đãi với ta thật lòng, thậm chí còn giúp ta chạy trốn khỏi nơi đó. Sau khi kế hoạch thất bại, ta không còn gặp lại nàng nữa. Về sau biết được, nàng đã chết, vì ta mà chết.
Khi đó ta không còn phát sinh cảm tình với ai nữa, cũng không để ai ở trong lòng, ta sợ chuyện xưa tái diễn, ta sẽ không thể chịu nổi. Có điều Lý tri phủ này lại cho phép ta đọc sách, vùi đầu vào sách vở ta quên tất cả những chuyện đã diễn ra với bản thân, chỉ nhớ rõ cha, nhớ rõ quãng thời gian trước lúc chín tuổi.
Hai năm sau, ta lại ly khai nơi đó, vào phủ Thân vương, ở đó ta gặp càng nhiều những kẻ muốn làm chuyện đó với ta. Mỗi ngày ta chỉ cần mở rộng đùi, những cái khác cũng không cần làm gì nữa, giống như một tên phế nhân vậy. Cũng trong thời gian này, ta gặp được Liễu Vũ Điệp, không, khi đó tên nàng là Triệu Tiểu Lan.
Triệu Tiểu Lan là đứa ở trong vương phủ, nhỏ hơn ta ba tuổi, năm chín tuổi nàng gặp phải biến cố giống như ta. Chín tuổi nàng bị Vương gia phá trinh, bị chính tay cha nàng dâng lên. Chỉ riêng điểm ấy, ta cảm thấy so với nàng ta may mắn hơn nhiều, ít nhất cha ta tuyệt không bao giờ hành động như vậy. Từ đó ta bắt đầu để ý nàng.
Một ngày nọ tâm tình của Vương gia đặc biệt tốt, liền tìm ta cùng Triệu Tiểu Lan tới, lệnh cho hai chúng ta ở trước mặt hắn phải làm tình đủ loại tư thế. Nàng chính là nữ nhân đầu tiên của ta, có lẽ nên nói là một nữ hài thì chính xác hơn.
Trên mặt nàng không có chút biểu cảm gì, chỉ tùy ý thuận theo ta. Có lẽ vì nàng là nữ nhân, lại khiến ta nhớ đến nữ tỳ trong nhà Lý tri phủ, cho nên động tác của ta vô cùng ôn nhu. Vương gia thấy hưng phấn, liền ôm lấy ta từ phía sau lưng, càng không ngừng co rút hạ thân. Khi đó ta cảm giác mình với Triệu Tiểu Lan không có gì khác biệt, chỉ khác phần thân dưới nhiều ít thịt hơn mà thôi, ta cũng chỉ là nữ nhân.
Ngày hôm sau ta nghe được tiếng khóc tại hậu viện mới biết được nàng không phải là không có cảm giác, chỉ là giả vờ kiên cường mà thôi. Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã đi qua ôm lấy nàng. Nàng bị hù sợ, sau lại thấy là ta, vẫn không nhúc nhích mà dựa vào trong lòng ta, khóc đến nước mắt nước mũi bay loạn.
Đến khi bình tĩnh trở lại, nàng nói ta là người đầu tiên nhẹ nhàng với thân thể nàng như vậy, nàng thực cảm tạ. Đúng là châm chọc, nàng lại có thể cám tạ ta – người đã lên giường với nàng ư. Về sau thường xuyên gặp nàng, ta mới biết nữ nhân ngoài mặt kiên cường kia, kì thật vô cùng yếu đuối, nhu nhược, rất dễ rơi nước mắt. Ta năm nay mới mười hai tuổi, với một cô gái chín tuổi, lại coi đó là một người đàn bà, có lẽ tâm lý của ta cũng có chút không bình thường.
Ở vương phủ bốn năm, ta dùng hết thủ đoạn mua vui cho Vương gia, ta không muốn sống như vậy cả đời, ta muốn trốn. Ta với Triệu Tiểu Lan lên giường cũng nhiều lần hơn, dần dần thân nhau. Ta dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng đạo lí đối nhân xử thế.
Một mình ta không thể trốn thoát, ta muốn tìm người giúp đỡ