
h phủ.” Phẩm Nguyệt nói xong xoay người muốn đi.
Tiêu Tiêu thấy thế lập tức đuổi theo giữ chặt tay hắn, “ Đừng đi vội, mang ta theo.”
Đùa hả, nàng chính là không muốn sống trong Hình phủ nữa nên mới chạy ra ngoài. Trở về? Như vậy sao được!
Phẩm Nguyệt bởi vì cử động của nàng mà chấn động, vội vàng bỏ tay ra, lông mày nhăn lại. “Xin tự trọng.”
Vâng vâng, Tiêu Tiêu gật đầu, “Huynh cũng không nên bỏ lại ta a.”
Những lời này lại khiến ặt hắn càng nhăn nhó hơn nữa, “Xin – Tự – Trọng!”
Lại là tự trọng, hắn không còn từ khác hả?! “Ta nói rồi, ta không thể trở về được.”
Không thể? Chính mình mới vừa đến nơi đây còn không quá quen thuộc, nữ tử này lại không biết có quan hệ gì với Hình phủ, “Cùng ta không quan hệ.”
“Có quan hệ, đương nhiên có quan hệ. Ta vừa bị Hình phủ đuổi việc, mà huynh mới rồi lại cứu ta một mạng. Ta đây tuy rằng không đọc qua sách vở, nhưng cũng biết tri ân đồ báo. Cho nên, ân công, huynh hãy cho ta cơ hội được phục vụ bên cạnh huynh, hảo hảo báo đáp huynh đi.” Mặc kệ, có thể đi theo thì phải cố gắng đến cùng.
“Bọn họ vì sao phải giết ngươi?” Một tỳ nữ bình thường tại sao lại kéo đến nhiều cao thủ như vậy, thân phận của nàng nhất định không đơn giản.
“Ta làm sao biết. Còn không hiểu ra sao cả thì bọn chúng đã tới rồi, ta hồn nhiên thiện lương ngây thơ, dáng vẻ không giống người kết thù kết oán bại hoại, tám phần là nhận lầm người.” Tự thổi phồng bản thân một phen, đem vấn đề thổi sạch, hắn chắc sẽ không quan tâm chuyện của nàng đâu.
Nghĩ nghĩ, Phẩm Nguyệt lại nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, tạm thời mặc kệ nàng là ai, đã là người của Hình phủ, đối với sự tình bên trong chắc cũng biết ít nhiều, cũng đỡ mất công hắn phải tự tìm hiểu, “Đi thôi.”
Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện vậy? Lúc trước bởi vì Tụ Bảo là đệ đệ của hắn, lần này lại là bởi vì sao? Tiêu Tiêu kỳ quái ngắm ngắm hắn, chắc chắn là hắn có mục đích gì đây.
Nhưng Tiêu Tiêu không biết rằng, bởi vì chuyện nàng chạy trốn mà giờ phút này Hình phủ đang gà bay chó chạy. Hình Thất lật tung toàn bộ Hình phủ mà vẫn không thấy bóng dáng của nàng, trên mặt đã xuất hiện tuyệt vọng, điều hắn lo lắng đã xảy ra. Tứ điện hạ vì đảm bảo quá khứ của hắn không bị người khác biết được, rốt cục đối với nàng xuất thủ.
Cho nên, N ngày sau, bởi vì chạy trốn thành công vốn nên vui vui vẻ vẻ thì người nào đó lại vẻ mặt buồn bực, bắt đầu hối hận quyết định của chính mình. Chắc hẳn lúc này Hình Thất đang lo lắng cho nàng, dù sao nàng cũng là lão bà của người ta, đương nhiên không thể khoái hoạt như trước.
Không biết mình lúc ấy tại sao lại cảm thấy đi theo Phẩm Nguyệt là chuyện tốt chứ. Người này trừ bỏ đứng ở khách điếm thì là đi do thám Hình phủ, có mỗi hai địa điểm ấy bay qua bay lại, chán nản tới cực điểm.
Nhàm chán nhất chính là, còn phải kể lại cho hắn nghe thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hình Thất, thói quen sinh hoạt sinh hoạt thường ngày của hắn ra sao. Thân ảnh tên gian nhân này liên tục lắc lư trong đầu nàng, muốn quên trong chốc lát cũng không được.
Có điều an ủi duy nhất chính là hắc y nhân lại tới hai lần nữa, đòi giết đòi chém vô cùng náo nhiệt, khiến kiếp sống tỳ nữ buồn tẻ của nàng coi như có thêm niềm vui.
Hai ngày này, ánh mắt Phẩm Nguyệt nhìn nàng có điểm không giống trước. Chắc hắn cũng biết nàng là lão bà của Hình Thất rồi, nhưng kì quái là một người đứng đắn như hắn tại sao lại không đem nàng đuổi về Hình phủ, dù nói thế nào nàng cũng là em dâu của hắn nha.
“Này, gia, huynh đừng nhìn ta như vậy, ta sợ a.”
Phẩm Nguyệt dời ánh mắt, quay về phía bàn cơm.
Tiêu Tiêu sờ sờ hai má, trên mặt mình hẳn là không có cái gì kì lạ đi. Cái tên Phẩm Nguyệt này càng ngày càng quái. Nàng cầm lấy một cái đùi gà, không thèm để ý hình tượng mà cắn loạn lên lại đưa tới cái nhìn khó hiểu của hắn, thiệt là, làm hại nàng chẳng cảm thấy ngon miệng nữa.
“Gia, huynh ăn đi, đừng có nhìn ta mãi thế.” Làm nàng muốn bỏ của mà chạy lấy người.
“Tiểu Điệp!” Bỗng nhiên một đại thanh âm vang lên.
Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân to lớn trông giống như một con gấu đang bước nhanh đi đến trước mặt nàng, nhân tiện ôm chặt lấy nàng gào lên, “Rốt cuộc ta đã tìm được nàng, vi phu rất nhớ nàng a.”
Vi phu? Cái gì vi phu! “Vị này, Hùng tiên sinh, ta nghĩ ta không biết ngươi, xin đừng làm loạn bám víu quan hệ a.” Thật là đáng sợ, không ngờ Vũ Điệp này lại có một lão công như vậy, kia Hình Thất thì sao?.
Hùng tiên sinh thả lỏng hùng chưởng, trên mặt vẻ xấu hổ, “Là ta không tốt, nàng đừng tức giận, cùng ta về nhà được không? Ta sau này sẽ không bao giờ … phát cáu linh tinh nữa, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi với nàng.”
“Ha ha… Này… chúng ta chậm rãi thương lượng đi, ngươi trước tiên thả ta xuống dưới được không, ha ha…” Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu lại cầu cứu, cứu ta a, Phẩm Nguyệt…
Di? Người đâu? A …Ông trời đánh chết nàng đi! Vì cái gì cứ đến thời khắc nguy hiểm cần hắn thì hắn lại biến mất chứ! Hắn có phải là nam nhân không a! Thực quá đáng, cứ như vậy đem nàng ném ột con gấu! Tên Phẩm Nguyệt này so với Hình Thất là một tên gia