Sư phụ đồ nhi là nam nhân

Sư phụ đồ nhi là nam nhân

Tác giả: PemDan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321780

Bình chọn: 7.5.00/10/178 lượt.

hắm mắt, miễng cưỡng gật đầu.

“Thuốc giải này chỉ đủ cho một người có phải hay không?”

“…” Nàng lại khó khăn gật thêm một cái.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, thứ duy nhất có thể nghe đươc là hơi thở đứt đoạn của ta, đồ nhi nắm chặt bình đất nung, như nắm chặt sinh mạng của cả hai chúng ta.

Được một lúc, ta thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay trầy tróc của nàng mà nói.

“Đồ nhi, ngươi biết vi sư năm nay bao nhiêu tuổi không?”

“Bảy trăm hai mươi tư tuổi.” Đồ nhi nhàn nhạt trả lời.

“Bảy trăm hai mươi tư… Ta sống kiếp thượng tiên này cũng được hơn sáu trăm năm… Đồ nhi, ngươi thấy, như vậy đã đủ dài chưa?”

“… Sư phụ, đừng nói linh tinh.”

“Mĩ vị nhân gian ta đều đã nếm qua rồi, hiện tại ngoài gà quay của đồ nhi ta chẳng còn luyến tiếc món gì nữa, cũng coi như không còn nuối tiếc…”

“Đợi người khỏe lại đồ nhi sẽ nướng gà cho người…”

“Bằng cách nào?”

“…”

“Vi sư từng dạy ngươi đừng hứa khi ngươi không thể thực hiện, có phải hay không?”

“Xin lỗi sư phụ…”

Đồ nhi rụt vại lại khiến ta thương tiếc, đứa nhỏ của ta, đứa nhỏ đáng thương của ta, luôn luôn thành thật như vậy, thành thật đến đáng thương, cho dù ta đưa cho nàng yêu cầu vô lý thế nào nàng cũng cố gắng thực hiện, luôn đặt lời nói của ta lên trên, cuối cùng lại quên đi bản thân mình.

“Bảo Linh, đây là lệnh của sư phụ ngươi, uống thuốc giải đi.”

“Không muốn.”

“Ngươi dám cãi lại vi sư, muốn tạo phản sao?” Ta lạnh giọng.

“… Không phải.”

“Vậy thì uống đi.” Ta buông lỏng bàn tay đang nắm tay đồ nhi, đẩy bình thuốc nàng đang cầm gần tới miệng nàng. “Uống… hoặc ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn, từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt!”

“Sư phụ…”

“Uống.”

Bàn tay nắm bình đất nung ngày càng chặt, đồ nhi vặn vẹo gương mặt nhìn ta với vẻ không tin nổi, lại bất đắc dĩ nhìn sang bình thuốc giải, hai cánh môi mỏng cắn chặt rớm máu. Đây là lần đầu ta lạnh nhạt sử dụng mệnh lệnh với nàng, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng…

“Bảo Linh… Đừng hi sinh vì sư phụ.” Ta khẩn thiết nhìn nàng, tâm đau như cắt, nàng vì ta đã làm quá nhiều, ta không muốn nàng vì ta ngay cả sinh mạng cũng không cần.

Ánh mắt đồ nhi mông lung, một giọt lệ vô thức chảy xuống gò má lấm lem, vô hồn tựa như xác chết. Cuối cùng như thể hạ được quyết tâm, nàng nâng lọ thuốc lên ngửa cổ uống cạn.

“Giỏi lắm.”

Ta thỏa mãn thả lỏng, lại không ngờ đồ nhi đột ngột đánh úp xuống, gắt gao đè ta dưới người. Ta chưa kịp kinh hãi, bờ môi mỏng đã phủ xuống, đem chất lỏng vàng óng bên trong truyền vào miệng ta, hai cánh môi trằn trọc dây dưa hồi lâu, bấy giờ nàng mới ngẩng đầu lên, lời nói thốt ra nghẹn đắng, không phải giọng nói êm ái lạnh nhạt ta thường nghe, mà là một giọng trầm ấm, mang theo một chút run rẩy.

“Sư phụ! Đồ nhi là Nam nhân!” Thanh âm trúc trắc, như thể rất lâu rất lâu không hề sử dụng, cả cơ thể đồ nhi ở trên người ta run run. “Sư phụ, người nói, đồ nhi làm sao nhìn người mình yêu chết đi bây giờ?”

Chương 9: Chương 5.1

Đồ nhi… Là Nam Nhân…

Từng giọt mặn đắng rơi từ khóe mắt hắn đọng lại trên da mặt ta, lăn dài thành một vòng cung rồi biến mất, để lại cái ướt át lành lạnh… Đồ nhi… khóc, hắn khóc… Giọng hắn khàn khàn vô lực, cả cơ thể hắn đè nặng trên người ta, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở, thanh âm xa lạ mà quen thuộc…

“Sư phụ, sư phụ… người nói đồ nhi làm sao nhìn người chết đây? Sư phụ… Đồ nhi làm sao để người chết đây? Sư phụ… Sư phụ…”

Từng tiếng “Sư phụ” nỉ non bóp nghẹt trái tim ta, ép lồng ngực ta đau đớn đến không thở nổi…

Bảo Linh của ta, tiểu Bảo Linh của ta, hắn chưa bao giờ khóc đến thương tâm như vậy.

Ngày ta gặp hắn lần đầu tiên, hắn bị trói cứng trên bàn tế chờ thuồng luồng đến ăn thịt, nhưng hắn chỉ mở to đôi mắt diễm lệ mà nhìn ta chém chết nó, hoàn toàn không có một tia sợ hãi, khác xa với những đứa trẻ cùng tuổi…

Hắn luyện công phu cùng ta, bị thương cũng không kêu, gãy tay cũng không khóc, chỉ mím môi để ta nối lại xương cho hắn…

Hắn cùng Rết tinh giao chiến, thương tích đầy mình, nửa mặt bị hủy, hắn cũng không nhíu mày lấy một cái…

Vậy mà giờ đây hắn khóc…

Giờ phút âm dương cách biệt, hắn nhường thuốc giải duy nhất cho ta, bản thân hắn tự nguyện chết để cứu ta, hắn lại ôm lấy ta mà khóc như một đứa trẻ…

Ta biết hắn khóc không phải vì hắn sợ chết, hắn chưa từng sợ, cũng như ta vậy, nhưng mà cái hắn sợ…

Lại vừa vặn là cái ta cũng sợ.

Vận sức đẩy một cái, trời đất đảo điên, đồ nhi trợn mắt nhìn ta nằm trên hắn, nhìn ta cúi xuống gần tới môi hắn. Thời điểm chất lỏng màu vàng chảy từ trong miệng ta tràn vào miệng hắn, đồ nhi bắt đầu ý thức được rằng phải phản kháng.

Chà…

Nói sao nhỉ?

Dù ta là nữ nhân, dù ta đã hơn bảy trăm tuổi, nhưng dù sao ta cũng là sư phụ hắn, khi đồ nhi phản kháng cũng là lúc ta dùng pháp lực chế trụ toàn thân hắn, một tay bóp tại yết hầu ép hắn nuốt xuống.

“S…Sư phụ…”

Hai cánh môi thâm tím của ta ở trên môi mỏng của hắn trêu chọc gặm cắn, toàn thân hắn cứng đờ, cuối cùng ý nghĩ phản kháng cũng không còn, cho đến khi định thân thuật hóa giải, hắn liền ôm lấy ta, cả hai điên cuồng dây dưa…

“Đồ nhi ngốc, cuối cùng cũng chịu thừ


Teya Salat