XtGem Forum catalog
Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Tác giả: cocnon92

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323010

Bình chọn: 7.00/10/301 lượt.

gái thánh thót vang lên kèm theo tiếng thở dài ra vẻ chững chạc và già đời. Hai người kia lập tức đen xì mặt buông nhau ra, tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ thân mật trước mặt bọn trẻ nữa.Khuôn mặt Như Tuyết hơi hồng vì xấu hổ. Đưa tay ho nhẹ cố gắng quên việc vừa rồi, cô mỉm cười trả lời cháu:– Em bé vẫn ngủ. Con chưa xem được đâu.– Sao em bé ngủ nhiều vậy? Chẳng vui tẹo nào. – Hoàng cau mày chán trường vì không được nghe em bé đang đạp trong bụng mợ. Cậu bé rất thích nghe động tĩnh của bé, nhất là những lúc bé đạp in cả hình bàn chân nhỏ xíu trên chiếc bụng căng phồng của mợ. Điều đó như là một phép màu kì diệu, trước giờ bé chưa có cơ hội chứng kiến tận mắt.Liếc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch và thất vọng của anh trai, Ánh Dương lại thở dài lẫn nữa:– Anh đúng là ngốc. Em bé ở trong bụng mẹ đâu có phân biệt được ngày đêm, lại chẳng có gì chơi không ngủ thì biết làm gì? Mà nếu em dậy sẽ làm phiền mẹ nghỉ ngơi, sẽ làm mẹ đau.– Em mới ngốc ý. Anh là anh trai của em, không được nói anh ngốc. – Hoàng trừng mắt nạt nộ.Bị em gái mình mắng ngốc là điều đáng xấu hổ nhất của một thằng con trai. Cậu không chịu đâu, cậu đã tám tuổi rồi, không còn là con nít nữa.– Thôi, các con đừng gây gổ. Anh em phải thương yêu và đùm bọc lẫn nhau chứ. – Như Tuyết dịu dàng xoa đầu hai đứa giảng hòa – Ngoan nào. Anh phải nhường nhịn em…. còn em phải nghe lời anh mới đúng, các con hiểu không? – Cô nhướn mày hỏi chúng.Hai đứa trẻ này càng lớn càng thích tranh luận và ra oai với nhau. Không đứa nào chịu nhận mình là trẻ con, lúc nào cũng ra vẻ mình là lớn nhất, hiểu biết nhất. Nét thơ ngây còn nguyên vẹn trên khuôn mặt nhưng không hề biết, khiến cô dở khóc dở cười vì những cuộc đấu khẩu nhảm nhí của chúng.Nghe cô nói vậy, hai đứa nhìn nhau một hồi rồi quay đi không tranh cãi nữa… nhưng đó chỉ là tạm thời đình chỉ chiến tranh.Hoàng không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường quay đi của Ánh Dương, cười tươi đưa tay chạm vào bụng mợ, thắc mắc hỏi:– Mợ ơi, tại sao em bé cứ phải đúng chín tháng mười ngày mới ra đời ạ? Không thể sớm hơn sao?Lời cậu vừa dứt liền có tiếng thở dài khoa trương và ảo não của Ánh Dương trả lời. Bé bĩu môi chế giễu, giơ tay về phía bố để bố bế lên ngồi đùi.Như Tuyết thấy vậy cười lắc đầu nhìn con, sau đó quay sang vuốt má cháu, bình tĩnh giải thích:– Tại vì em bé cần bằng đó thời gian để hoàn thiện, như vậy khi ra khỏi bụng mẹ em mới có thể tự sống được. Cũng giống con vậy, con cần thời gian để lớn lên và trưởng thành, con không thể lớn lên chỉ trong một ngày, phải không nào?Bộ dạng cúi đầu đăm chiêu khi tiếp thu được kiến thức mới của thằng bé làm cô buồn cười. Trẻ con chăm hỏi những câu tại sao là tốt, không có gì phải bực dọc hay khó chịu. Chúng đang trong giai đoạn ham học hỏi, cái gì cũng hứng thú và muốn biết. Đó là biểu hiện tự nhiên.– Được rồi, hai đứa về phòng thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ…. Chuẩn bị ăn tối thôi.Minh Vương xua xua tay đuổi chúng, sau đó dịu dàng đỡ cô chậm chạp đi vào nhà.Một buổi tối, đang ngủ bất chợt bụng Như Tuyết đau từng cơn, cơn sau nhiều hơn cơn trước. Cảm giác có thứ gì ướt át ở bẹn, cô liền biết mình chuyển dạ. Đúng lúc đó Minh Vương cũng cảm nhận được nỗi đau của cô, lập tức quay sang cô lo lắng hỏi:– Em làm sao vậy?– Em nghĩ…. Có thể vỡ…nước ối rồi. – Vừa thở hổn hển vì đau, cô cố gắng nói rõ.Ngay một giây sau anh đã tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng bật dậy mặc quần áo và gọi người giúp việc chuẩn bị xe, sau đó quay sang bế cô xuống lầu. Vừa đi anh vừa cô gắng trấn tĩnh động viên cô:– Không sao, em đừng sợ. Mình đến bệnh viện ngay thôi.Như Tuyết đau đớn nghiến chặt răng lại, cố gắng giữ sức lát nữa dùng. Nhìn vẻ mặt tái nhợt, mái tóc trên trán bết lại vì mồ hôi của anh, cô nghĩ những lời đó dành cho anh còn đúng hơn.Xe ô tô nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện phụ sản. Các bác sĩ và y tá đã được thông báo, gấp gáp đặt cô lên xe rồi đẩy vào phòng sinh.Sau khi khám xét tổng thể cho hai mẹ con, các nữ y tá giúp cô thay váy sinh.Nằm trên bàn sắt lạnh lẽo, bên tai là tiếng động viên đều đều và có nhịp của bác sĩ, Như Tuyết lấy hết sức dặn, đau đớn không nói nên lời. Minh Vương vẫn nắm chặt tay cô không buông ra dù chỉ một giây, vừa lau mồ hôi giúp cô vừa vỗ về mong cô có thể giảm bớt đau, không quan tâm đến việc bác sĩ và y tá nói gì hay ngăn cản.Những người khác đứng ngoài phòng sinh chờ đợi, sốt ruột đi đi lại lại, cầu mong cho cô mẹ tròn con vuông.Sau bốn tiếng đồng hồ dai dẳng và tàn khốc trong phòng sinh, đứa bé cuối cùng cũng ra đời khỏe mạnh thông qua tiếng khóc vang trời. Đó là một bé gái mập mạp trắng trẻo nặng ba cân sáu.Tắm rửa sạch sẽ xong, cô y tá bọc bé trong tã lót màu trắng và vui vẻ bế ra cho người nhà xem.Mọi người tranh nhau bế đứa bé và đoán xem nó giống ai.– Ôi, con bé xinh quá. Ông nhìn xem, môi nó giống mẹ chưa kìa. – Bà Hoa vừa bồng cháu vừa cười sung sướng nói.– Hai mắt nó giống tôi quá. – Bà Ella cũng vui vẻ chạm vào mặt cháu.– Lông mày rậm giống tôi.– Trán cao sẽ thông minh lắm đây.Mấy ông bà cứ tranh nhau nói nó giống mình cái này, giống mình cái kia. Phút chốc