
lao.
Nhiều năm sau, có lần Giản Nhu hỏi anh ta: “Có phải lúc đó anh thấy cảm động trước tinh thần cống hiến cho nghệ thuật của tôi nên mới chọn tôi?”
Nhạc Khải Phi nghiêm túc trả lời: “Lúc ngã cầu thang, em đã bị lộ hàng. Tôi bị ấn tượng bởi “đồi núi” hùng vĩ trên ngực em nên sau đó mới chọn em.”
Giản Nhu hết nói nổi. “Con mắt anh quả nhiên độc đáo.”
Nhạc Khải Phi thản nhiên tiếp lời: “Tôi cho rằng, với thân hình nóng bỏng, khả năng diễn xuất trời sinh và nghị lực bất chấp tất cả để leo cao của em, em rất có tiềm năng trở thành ngôi sao, tuyệt đối có thể lăng xê thành ngôi sao nổi tiếng. Ai ngờ, em chẳng ra làm sao. Tôi bỏ nhiều tâm tư vào em như vậy, em lại ra vẻ thanh cao với tôi. Nếu không phải tôi rộng lượng, chẳng thèm so đo chuyện trước kia, đừng nói là diễn viên hạng hai, bây giờ đến cơ hội làm diễn viên quần chúng em cũng chẳng có ấy chứ!”
Thật ra, một khi đã bước vào làng giải trí, Giản Nhu cũng không định làm thánh nữ”. Khi Nhạc Khải Phi ký hợp đồng năm năm đồng thời bố trí “người quản lý vàng” Uy Gia cho cô, cô đã nhìn ra tâm tư của anh ta. Hơn một năm lăn lộn trong nghề, Giản Nhu hiểu rõ “quy tắc ngầm” của làng giải trí. Nếu muốn tiến thân, một là bạn cởi đồ trước mặt khán giả, hai là cởi đồ trước nhà đầu tư, ba là trước đạo diễn, hoặc trước người đàn ông có thể lăng xê bạn. Tóm lại, từ quan trọng nhất chỉ có một chữ “cởi” mà thôi.
So với mấy ông già bụng phệ, Nhạc Khải Phi có ngoại hình không tồi, lại có thể lăng xê cô, coi như sự lựa chọn tối ưu. Vì vậy trong ba tháng đóng phim, Giản Nhu không chỉ bỏ công sức nghiên cứu đặc trưng tính cách nhân vật mà còn hết lòng nghiên cứu tính cách, thói quen và sở thích của Nhạc Khải Phi, thu hoạch khá nhiều điều tâm đắc.
Sau đó bộ phim được phát sóng vào khung giờ vàng, nhân vật nữ chính thứ ba lạnh lùng, cao ngạo được cô thể hiện rất xuất sắc, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng khán giả. Tên tuổi của Giản Nhu cũng được không ít người trong giới giải trí nhớ tới. Danh lợi đến bất thình lình và mức thù lao tăng vọt khiến cô càng quyết tâm nổi tiếng.
Tại buổi tiệc mừng công, Giản Nhu cố ý chọn một bộ váy màu xám nhạt cổ khoét sâu, cầm ly rượu vang hùng dũng bước về phía Nhạc Khải Phi.
“Tâm trạng có vẻ không tồi.” Nhạc Khải Phi quan sát bộ đồ dày cộp trên người Giản Nhu bằng ánh mắt đầy thâm ý. “Nghe nói đêm qua em lên giường của Trưởng phòng Trịnh? Tôi còn tưởng em không thể lết xuống…”
Giản Nhu đang cầm tách cà phê, chìm đắm trong suy tư. Nghe câu này, cô suýt phun cà phê ra khỏi miệng. Nhạc Khải Phi biết tối qua cô đi ăn cùng Trịnh Vĩ cũng là chuyện bình thường, nhưng không ngờ anh ta còn biết rõ cô “không thể lết xuống giường”. Làng giải trí quả nhiên chẳng có gì gọi là bí mật riêng tư.
Thấy cô lặng thinh, Nhạc Khải Phi hỏi thẳng: “Em đang diễn trò gì vậy? Hâm nóng tình cũ hay định mượn anh ta để leo cao?”
Giản Nhu hắng giọng, cuối cùng cũng thốt ra lời: “Nếu tôi nói mình bị ép buộc, anh có tin không?”
“Em ư? Thôi đi, với tính cách không biết điều của em, ai có thể ép nổi em?”
Lời nói khá có lý, Giản Nhu gật đầu tán thành: “Cám ơn lời khen của Nhạc Tổng. Vậy Nhạc Tổng có nên để đám phóng viên giải trí của mấy tờ báo lá cải nhận thức rõ về sự “không biết điều” của tôi, để bọn họ đừng đề cao tôi, đừng giao trọng trách nặng nề phá hoại tình cảm vợ chồng anh cho tôi được không?”
“Tôi vốn để bọn họ biết điều đó.” Nhạc Khải Phi lười nhác tựa vào thành ghế. “Nhưng sáng nay nghe nói nhà đầu tư Leo cao tiến cử em đóng vai nữ chính, tôi bỗng cảm thấy nếu không nhân cơ hội này đánh bóng tên tuổi của em thì thật có lỗi với tình bạn của chúng ta bao năm qua.”
“Ý anh là… anh định dùng scandal của chúng ta để tuyên truyền cho bộ phim?”
“Em muốn nghĩ thế nào cũng được. Ngày mai tôi có việc đi Thượng Hải, em hãy đi cùng tôi.”
“Hả?”
Nhạc Khải Phi liếc nhìn bộ quần áo trên người Giản Nhu, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. “Tới lúc đó chắc chắn sẽ có phóng viên giải trí chụp lén, em nhớ mặc đồ gợi cảm một chút, đừng làm tôi mất mặt.”
Giản Nhu tươi cười. “Muốn tạo tin sốt dẻo, cần gì phải chạy tới tận Thượng Hải? Hôm nay chẳng phải là cơ hội tốt sao? Anh nói xem, chúng ta nên xuống tầng dưới đặt phòng hay tới biệt thự của anh?”
Nhạc Khải Phi hết nói nổi. Trong nửa phút anh ta im lặng, Giản Nhu đã kịp gửi tin nhắn cho Triệu Thiên Thiên, một người bạn làm phóng viên của tờ giải trí: “Cậu có muốn tin tức độc quyền không? Hãy đợi ngoài cửa khách sạn Đế Đô.”
Vừa bấm nút gửi in nhắn, Giản Nhu đã nghe thấy giọng nói bất mãn của Nhạc Khải Phi truyền tới: “Thứ tôi muốn là chiêu scandal hoàn hảo chứ không phải một vụ tai tiếng.”
“Hả? Có gì khác biệt sao?” Trong quan niệm của Giản Nhu, những vụ ồn ào dính đến anh chàng playboy nổi danh này đều là tai tiếng.
Thế là Nhạc công tử đích thân dùng “hành vi thân thể” để định nghĩa về scandal theo quan điểm của anh ta cho Giản Nhu mở rộng tầm mắt. Sau khi uống cà phê, anh ta dẫn cô đến một quán nhỏ ăn lẩu. Quán rất nhỏ, lại nằm trong ngõ sâu ngoằn ngoèo. Giản Nhu bị anh ta ôm eo dẫn đi bộ, cô phải cố gắng giữ nụ cười ngọt ng