Teya Salat
Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328670

Bình chọn: 7.00/10/867 lượt.

lẽ nhờ sự cổ vũ của bạn, Giản Nhu quyết định tiết lộ sự thật. Cô không chỉ “like” bình luận của Lạc Tình mà còn phát biểu một câu mập mờ: “Những năm tháng ấy, cơn mưa bị bỏ lỡ… Những năm tháng ấy, chiếc nhẫn kim cương bị bỏ lỡ…”

Fan ruột của cô lập tức lên tiếng: “Cơn mưa? Nhẫn kim cương? Lẽ nào là mối tình đầu trong truyền thuyết sao?”

Một khán giả hâm mộ khác nói: “Chính là anh chàng tặng nhẫn từ năm năm trước mà Nhục Nhục từng tiết lộ?”

“Nhục” nghĩa là thịt, đồng âm với từ “Nhu”. Đây là tên thân mật mà khán giả hâm mộ gọi Giản Nhu.

“Không phải là Nhạc Khải Phi sao? Tôi luôn tưởng là anh ta.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Đề nghị tung ảnh của anh chàng đẹp trai kia!”

Bị đám fan ruột kêu gào, Giản Nhu có chút chóng mặt. Nhất thời xúc động, cô liền giơ điện thoại chụp ảnh Trịnh Vĩ đang cúi đầu uống sữa đậu nành. Mái tóc ngắn xõa xuống trán che đi đôi mắt anh, chỉ để lộ sống mũi thẳng, đôi môi và chiếc cằm. Cô soạn status: “Người đàn ông muốn mời bạn ăn sáng là con sói háo sắc. Người đàn ông muốn ngày nào cũng mời bạn ăn sáng là con ma háo sắc.”

Cảm thấy nội dung hơi đen tối, cô xóa đi, viết một câu phù hợp với tâm trạng đang yêu của cô gái nhỏ: “Mình muốn biến thành sữa đậu nành…”

Nhân vật nam chính ở phía đối diện nhắc cô: “Sữa nguội rồi đấy, em mau uống đi!”

“Vâng!” Giản Nhu bỏ di động xuống bàn, tiếp tục ăn sáng.

Ăn xong, cô thu dọn bát đũa. Từ nhà bếp đi ra ngoài, cô phát Trịnh Vĩ vẫn chưa đi làm mà ngồi ở sofa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Không cần đoán cũng biết anh đang xem Weibo của cô. Giản Nhu nở nụ cười ngọt ngào, ôm cổ anh từ phía sau, cùng đọc bình luận của dân mạng.

“Đẹp trai quá đi!”

“Nhục Nhục, mau biến thành sữa đậu nành đi, để anh ấy ăn sạch sẽ chị!”

“Trời ơi! Tôi cũng muốn biến thành sữa đậu nành!”

“Nhục Nhục, lần này đừng bỏ lỡ nữa, mau xúc tiến đi thôi!”



“Đây chính là kiểu yêu kín đáo mà em nói ư?” Trịnh Vĩ hỏi.

“Đã bị bắt tại trận, khai thật chính là cách giải quyết kín đáo nhất. Nếu không, đám phóng viên báo lá cải sẽ bám theo, truy vấn đến cùng, kiểu gì toàn thế giới cũng biết mối quan hệ của chúng ta.”

Anh ngoảnh mặt nhìn cô. “Trả lời kiểu của em cũng là cho toàn thế giới biết còn gì!”

“Biết thì biết… Trưởng phòng Trịnh có cảm giác gì sau khi trở thành nhân vật tin đồn?”

“Tốt hơn làm khán giả nhiều.” Ngữ khí của anh có phần chua chát.

“Thế à? Nếu anh thích, sau này em sẽ để mình anh làm nhân vật nam chính.”

Tâm trạng của Trịnh Vĩ lập tức trở nên vui vẻ. Anh ôm cô vào lòng, bắt đầu “được voi đòi tiên”, hôn lên cổ cô. “Nếu là cảnh phim sau khi tắt đèn, anh sẽ càng thích.”

Giản Nhu cười lớn, vỗ mạnh vào tay anh. “Anh mau đi làm đi! Còn lần chần nữa, không biết chừng sẽ bị phóng viên ở bên ngoài khu nhà chộp được hình. Tới lúc đó nội dung sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ đâu.”

“Càng tốt! Anh đang muốn hình ảnh “đặc tả” đây này.”

“Đặc tả ư? Anh không sợ Kiều tiểu thư xem được à?”

Trịnh Vĩ liền dừng động tác. “Sao gần đây em hay nhắc đến cô ấy vậy?”

“Em hay nhắc ư?” Giản Nhu chẳng nhớ gì cả. Nhưng lẽ nào cô không nên nhắc? Kiều Hân Vận là cái gai tồn tại giữa hai người, thỉnh thoảng khiến cô đau nhói. Trước kia, cô tuyên bố bán quyền sở hữu thân thể cho anh, anh có thể bỏ qua cảm nhận của cô. Bây giờ, cô đã hứa sẽ cùng anh nỗ lực hướng về tương lai, nhưng bên cạnh anh vẫn còn vị hôn thê là sao? Tuy Giản Nhu biết rõ Trịnh Vĩ yêu mình, vị hôn thê chỉ là hữu danh vô thực nhưng cô không thích thái độ mập mờ của Trịnh Vĩ. Rốt cuộc anh coi Kiều Hân Vận là gì? Là “lốp dự bị” phòng khi dùng đến hay là do sức ép từ bố mẹ? Từ đầu đến cuối anh vẫn chưa cho cô một lời giải thích hợp lý.

Giản Nhu đang định thẳng thắn đề cập với Trịnh Vĩ về vấn đề này thì anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. “Anh phải đi làm đây, lần chần nữa sẽ muộn mất.”

“Vâng! Tối nay anh có về ăn cơm không?”

“Có.”

Vậy thì buổi tối cô sẽ nói chuyện sau. Trịnh Vĩ điềm nhiên đi ra cửa. Giản Nhu chẳng hiểu tại sao anh không hề kinh ngạc và bất an trước tin tức động trời này. Hay là anh đã có sự chuẩn bị từ trước? Cô thắc mắc: “Có đúng là anh không biết quan hệ của chúng ta sẽ bị tiết lộ vào ngày hôm nay không?”

“Hôm qua, lúc chúng ta đi về, anh đã nhìn thấy phóng viên bám theo từ phim trường đến tận khu chung cư nhà em.” Trịnh Vĩ đáp.

“Hả? Tại sao anh không nói cho em biết?”

“Anh định nói nhưng vừa vào cửa em đã chặn miệng anh. Em nghĩ anh còn có tâm tư thảo luận vấn đề này với em hay sao?”

Giản Nhu lau mồ hôi trên trán. “… Không còn sớm nữa, anh mau đi làm đi!”

Sau khi Trịnh Vĩ rời nhà, Giản Nhu cũng tới công ty quản lý. Cô định kiểm điểm với Uy Gia về việc tự động công khai chuyện tình cảm mà không thương lượng trước với anh ta.

Dưới ánh ban mai, tấm biển với bốn chữ vàng “TRUYỀN THÔNG THẾ KỶ” treo trên cao, khiến người ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ. Mấy cô gái xinh đẹp, trang điểm tinh tế từ trong công ty đi ra. Họ ngước nhìn tấm biển rực rỡ ánh vàng tựa như ngước nhìn sự phù hoa của làng giải trí. Giản Nhu còn nhớ, lần đầu tiên đến công ty để thử vai, cô cũng dõi mắt nhìn tấm biển, tr