
i.
* * * * * *
Tuy bực bội thì bực bội, nhưng Đường – Lang cũng chẳng phải là hạng tay mềm, hai người cứ một kiếm một điện tra tấn con rắn khổng lồ này, đang mắt thấy chỉ cần chừng một tiếng đồng hồ nữa thôi là có thể hốt xác nó, ai dè dị biến lại nổi lên…
Hàng vạn thanh trường mâu… Không sai, đúng là hàng vạn thanh trường mâu đột nhiên phá tung mặt nước, bắn thẳng đến phía hai người. Trường mâu bố trí dày đặc như lưới nhện, mà Sát Phá Lang và Đường Hoa thì giờ này giống như hai con ruồi giữa lưới vậy, sau mâu thì lại có mâu, liên tiếp bất tận.
“Ta XX!” Biết rằng biển Đông biến thái, ai dè lại biến thái đến mức này, trận thế đây tuyệt đối phải vượt xa trận “Đại Phong” hôm nao của quân Tần. Đường Hoa lấy tờ ngân phiếu ra, do dự trong 0,001 giây, cuối cùng dứt khoát quăng trở lại vào túi Càn Khôn, rồi ôm đầu tránh ở sau lưng Sát Phá Lang, đưa đến tình trạng một mình Sát Phá Lang ngăn địch.
“Ây! Dù sao thì ngươi cũng phải liều một cái chứ!” Sát Phá Lang hết biết phải nói gì, như vậy mà đã tước vũ khí đầu hàng… Nhưng bản thân Sát Phá Lang cũng đang lâm vào tình cảnh có lòng mà không đủ sức, nộ khí của kiếm anh đã sử dụng hết mất rồi, chỉ còn cách thu hồi ma kiếm hộ thân mà thôi. Có điều ma kiếm dù sao cũng không phải là Kim Chung Tráo, cho nên đối mặt với sự tiến công dày đặc như thế này, Sát Phá Lang cũng đã nghĩ đến phải kết thúc hành trình biển Đông của mình ở đây vậy: Quả nhiên là đi cùng thằng này chẳng bao giờ mình may mắn cả. Đến giờ phút cuối cùng, Sát Phá Lang vẫn không quên chuyện phải giũ bỏ trách nhiệm.
Nhưng không ngờ rằng, những thanh trường mâu kia cũng không có công kích tới hai người, mà tất cả đều chỉ xẹt qua bên cạnh. Hai người đang còn chưa hiểu, thì nước biển ở tiền phương chợt bị quấy lên, rồi có một binh đoàn những… ‘Cái gì đó’ trồi lên mặt nước. Vì sao lại là ‘Cái gì đó’? Bởi vì những thứ này trên cơ bản có thể nói là ‘Người’, nhưng mà lại có những điểm đặc thù của cá. Nếu cần so sánh thì như vầy, trên cơ sở là mỹ nhân ngư của bên Đan Mạch tăng thêm mang cá, sau đó lại mang thêm bộ đồ vẩy cá chớp loè loè, như thế là được. Chẳng qua không thể nào nói là bọn họ khó coi được, mà ngược lại họ nam thì anh tuấn, nữ thì mỹ lệ, nguyên cả thảy cái binh đoàn mà xem qua không thấy có mấy ai xấu trai hơn mình cả… Đây là suy nghĩ trong lòng Đường Hoa.
Một tên đầu lĩnh người cá mở miệng nói: “Các ngươi là ai? Vì sao lại đánh bị thương thần thú của nước Thị Nhân ta?”
“Thần thú?” Đường Hoa cùng Sát Phá Lang giật mình, lẽ nào xém tí nữa mình đã xử lý vật cưng của người ta rồi hay sao? Sát Phá Lang đẩy đẩy lưng Đường Hoa, xã giao không phải là phương diện mạnh của hắn. Đường Hoa cũng không khách sáo, ló người ra đáp: “Chúng ta là người, còn chuyện vì sao lại đánh thần thú của các ngươi… Thì bởi vì nó muốn ăn chúng ta đấy.” Trả lời rất là chân thực chuẩn xác.
“Bắt lấy bọn họ, giao cho nữ vương xử lý.”
“Cơ hội!” Sát Phá Lang nói một tiếng trong kênh đội ngũ, Đường Hoa gật gật đầu quăng thước ra. Hai người phải nhún nhường là bởi vì hồi nãy trận hình người Thị Nhân đang hoàn chỉnh, mà lại có uy hiếp từ tầm tấn công xa, chứ bây giờ có cơ hội tạo thành tình thế “trong ngươi có ta, trong ta có ngươi” thì chưa chắc gì không thể sát ra một con đường máu được.
Chính ngay lúc này, lại một người Thị Nhân trồi lên: “Nữ vương có hỏi, các ngươi tới biển Đông có chuyện gì?”
“A… Chúng ta nghe rằng long vương đang tạo phản, cho nên định đến bình định hắn.” Chém gió xưa nay không chịu thuế.
Người cá mới đến gật gật đầu: “Nữ vương có lời mời hai vị khách quý.”
Sát Phá Lang nói với Đường Hoa: “Cẩn thận bị lừa…”
“Lừa cái rắm, có nhiệm vụ đấy.” Đường Hoa liếc khinh bỉ Sát Phá Lang, người ta mà muốn giết mình thì quá đơn giản mà, hồi nãy cũng đã đủ giết mình trăm lần rồi đấy. Tục ngữ có nói hảo hớn cũng chịu không nổi nhiều người, chẳng kể là trò chơi hay là hiện thực, thì đánh hội đồng bao giờ cũng là nhất, cứ là nhiều người thì chắc chắn phải có ưu thế. Ngươi coi nước Mỹ mạnh lắm phải không? Bởi vì người ta đi đánh Đức, Triều Tiên, Việt Nam, Iraq,… không bao giờ đi một mình, mà toàn kéo bè kéo lũ đi cả, vì nước Mỹ cũng biết rằng đánh solo là đồ đần, chỉ có đánh hội đồng mới là vương đạo. Thế mới nói nước Mỹ mới là nước hiểu sâu nhất thế nào là tinh tuý của lưu manh du đãng. Rồi nhìn lại người Đức xem, trâu thì đúng là trâu thật đấy, nhưng mà lại đi lấy sức một người để đánh với một bầy, cuối cùng bị đánh tè le tét lét…
* * * * * *
Lặn xuống nước theo mấy người cá chừng trăm thước, là đến được nước Thị Nhân. Nước Thị Nhân trông như là một thành thị dưới đáy biển thời viễn tưởng vậy, bao quanh nó là một màn khí bảo hộ khiến cho nước biển không thể thấm vào bên trong. Hoàng cung của nước ở nơi trung ương nhất, nhìn một cái thì có thể nhận ra ngay, bởi vì nó lớn hơn nhiều so với những nơi khác. Chắc là các độc giả đã từng nghe rằng phòng ngủ của lãnh đạo nước X có tới 100 mét vuông rồi chứ, thế đó thôi, dấu hiệu tượng trưng cho thân phận mà, không sửa được.
Nữ vương rất là xinh đẹp… Cái này đúng là nói thừa, vì