Song Kiếm – Phần 2

Song Kiếm – Phần 2

Tác giả: Hà Tả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211313

Bình chọn: 7.5.00/10/1131 lượt.

bóng lưng của nàng mà tán thưởng: nha đầu này, ánh mắt quá sắc, có thể phát hiện ra thứ mà người thường không thể phát hiện được. Bội phục, bội phục!

Chương 287: Có Duyên Sẽ Gặp Lại (Thượng)

Đường Hoa và bọn hảo hữu, mỹ quyến cùng đặt bao tửu lâu Thiếu Gia… Vì sao hào sảng vậy? Bởi vì Đường Hoa phát hiện mấy cái tấm phiếu ăn do tên Thiếu Gia keo kiệt kia phát cho rất nhanh đã sắp phải hết hạn hết rồi. Nhưng điều bất ngờ chính là hôm nay Thiếu Gia lại càng hào sảng hơn, bảo rằng mọi phí dụng bữa này hắn sẽ gánh hết. Bởi thế, Đường Hoa thấy rối rắm lắm.

Kiểm kê lại đám Thục Sơn Ngũ Hiệp, Thiếu Gia không có bất cứ lời mời phỏng vấn nào, đã dự định là sau khi rời trò chơi sẽ thu mua quán rượu đang do người máy tạm thời quản lý. Nhu Mễ tạm ấn định là quan tòa cấp cao của Liên Bang. Nhất Tiếu hơi thảm, chỉ vớt được cái chức nhân viên quản lý khu vực cấp cơ sở, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là công chức. Thiên Sứ tệ nhất, không có tiền cũng không được phỏng vấn, có điều cũng còn may là đã được điều động nội bộ, đi làm một thành viên quản lý trong tập đoàn quán rượu quốc tế của Thiếu Gia.

Người không đắc chí nhất là Sương Vũ, không có bất cứ lời mời phỏng vấn nào. Chuyện này đã trở thành một tin tức nặng như bom trong Song Kiếm, đặc biệt là khi ai nấy có chút hiểu biết cũng biết được là năng lực của Sương Vũ không hề kém cạnh hơn các nhân viên quản lý khác trong bang hội. Bởi vậy mọi người suy đoán mười phần có tám, chín là đã bị Đường Hoa liên lụy mất rồi, Ốc Vít không dám an bài việc làm cho nàng.

Còn phần Huy Hoàng, phỏng vấn tuy không thông qua, có điều tốt xấu gì cũng có năm năm lý lịch làm pháp y, đồng thời biểu hiện trong hồ sơ rất là ưu tú, cho nên sau khi ra ngoài rồi chuyện tìm việc làm sẽ vô cùng đơn giản.

Tinh Tinh là học sinh học viện y tá, chuyện việc làm cũng không có vấn đề.

Phá Toái có phần phiền phức, tiền trong trò chơi không có bao nhiêu, cũng không nhận được thông báo phỏng vấn, điều duy nhất an ủi chính là hy vọng trang bị trên người có thể đổi được thêm mấy đồng tiền.

Mặc Tinh thì khỏi phải nói rồi, từ lúc ở Trái Đất đã được điều động nội bộ, sau khi tới hành tinh M rồi sẽ ít nhất là một cảnh sát trưởng, lỗ hổng nhân sự trong ngành cảnh sát này thật quá là lớn quá là lớn, cần không ít lính mới đến bổ sung, cho nên phỏng chừng làm đến chức giám đốc cũng không phải là không có khả năng.

Sát Phá Lang đã được ấn định là một nhân viên hải quan duy nhất trong bến cảng vũ trụ Liên Bang, chức tránh của hắn giống giống như chó nghiệp vụ, tức là tìm ra những vật phẩm vi phạm lệnh cấm trong đám nhân viên và hàng hóa xuất nhập cảnh. Dựa vào khả năng quan sát những biểu tình nhỏ bé trên người BOSS của hắn, tin rằng nhất định sẽ rất có tương lai.

Quàng Khăn Đỏ không có gì để bàn, dù sao thì cũng có cái phiếu cơm trường kỳ là Huy Hoàng rồi, chỉ cần cân nhắc xem làm sao sinh con là được.

Bất kể là cao hứng hay là mất mát, mọi người đều nâng cốc cười vui. Vẫn có câu là ‘Rượu không say lòng người tự say’, cho nên thấy thời khắc ly biệt sắp tới, mọi người đều đặc biệt nhiều lời. Đặc biệt là kẻ vốn không nhiều lời như Sát Phá Lang, lúc này cứ sống chết kéo Đường Hoa dặn dò: “Nhãi con ngươi nhất định phải buôn lậu đó nha, nhất định phải buôn lậu đó, ta muốn bắt ngươi.”

Nhu Mễ nói chen vào: “Gia Tử nhớ kháng án đến tòa án Tối cao, ta phán ngươi vô tội.”

“Ha ha ha, hay lắm hay lắm.” Đường Hoa cười nói: “Yên tâm, chuyện nguy hiểm cao hồi báo thấp như buôn lậu này, bổn Gia Tử sẽ không làm đâu.”

Nhất Tiếu nói: “Sói con đừng đắc ý, coi chừng ta nhúng tay vào khu vực của ngươi, đến lúc đó ngắt điện thoại cúp đường nước tắt ống gas của ngươi đó nha.”

Thiếu Gia tham gia náo nhiệt: “Ta thì bảo mười tám tên cận vệ đến bắt ngươi vào trong xó mần một trận.”

Thiên Sứ: “Ta phụ trách chỉ huy, chỉ cho phép đánh lên mặt.”

Mặc Tinh nói: “Ta dời sạch cảnh sát trong toàn khu vực đó đi.”

“Các ngươi thật ác!” Sát Phá Lang dựng thẳng ngón cái.

“Chào mọi người!” Thư Sinh, Nhất Kiếm Cầu Bại, Hạo Nhiên cùng nhau tới. Ba người trông phơi phới vô cùng, ba người đã được ấn định là những người phụ trách cao nhất khóa đầu tiên của thành phố XX, nhiệm kỳ bốn năm rồi. Bốn năm sau sẽ bắt đầu do nhân dân bầu cử, nhưng tốt xấu gì cũng làm được bốn năm.

“Tốt tốt! Thiếu Gia, gọi người thêm bát đũa.”

Ba người này cùng khách khí một trận. Hạo Nhiên đến bên cạnh Sương Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn chưa có tin gì à?”

“Chưa có.” Sương Vũ mỉm cười, nói: “Có điều cứ yên tâm, con đường nào rồi cũng dẫn tới La Mã mà.”

“Nhìn tâm tình của ngươi ta thực sự yên tâm rồi. Mấy năm nay ngươi đã giúp ta không ít, về sau có chuyện gì cần thì cứ tới tìm ta. Chuyện ta có thể làm thì tận lực làm, không thể làm nổi thì cũng sẽ làm trong tầm sức.”

“Vậy ta cảm ơn trước.”

Tôn Minh đưa tin: “Lần này những người chơi sinh hoạt là ngon ăn nhất. Có một người kia mới cấp ba mươi, kỹ năng gieo trồng cấp chín mươi chín, Ốc Vít vừa ra tay là cho hắn một khoảng ruộng một trăm ngàn mẫu luôn. Còn có một người kia cấp cũng nhỏ, học kỹ năng nuôi dưỡng si


XtGem Forum catalog