The Soda Pop
Song Kiếm – Phần 2

Song Kiếm – Phần 2

Tác giả: Hà Tả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210852

Bình chọn: 9.00/10/1085 lượt.

“Phản xạ lại thương tổn cho bản thân hắn, sau đó hắn đỡ không nổi đã cúp luôn rồi.”

“Nguyên thần của Bàn Cổ tự giết mình bằng một hit à?” Tôn Minh kinh ngạc lắm.

“Ừ!”

“Đơn giản vậy thôi?”

“Chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Ta choáng!” Tấm kính Yên Vũ này của Đường Hoa mặc dù là hàng hiếm lạ thật đấy, nhưng toàn bộ mọi người chơi góp lại với nhau cũng phải được gần chục tấm chứ bộ. Có điều, phần lớn người chơi lại luôn nghĩ làm sao phối hợp các kỹ năng, trang bị phòng ngự hoặc là tránh né, có một số ít người thì tranh tấn công trước, nhưng dù cho người ta là nguyên thần, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp Bàn Cổ chứ bộ, không phải với sức người một chọi một mà gặm nổi. Cho dù Sát Phá Lang có tranh tấn công trước bằng bốn lượt kiếm nộ, thì cũng không làm lay chuyển được thân hình oai nghiêm kia của người ta nữa là…

“Mượn lực đánh lực, bốn lượng gạt ngàn cân.” Đường Hoa thu kính lại vào trong túi Càn Khôn: “Đáng tiếc mà, vừa cướp vừa lừa, mà hiện giờ chỉ còn lại có một tấm cuối cùng này thôi.”

“Vậy ngươi có định đi giao búa Bàn Cổ không?” Nếu Đường Hoa mà muốn xông qua khỏi vòng phong tỏa của đám người chơi kia thì còn đơn giản hơn cả đơn giản nữa.

“Đổi Hiên Viên kiếm à?” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Ngươi ngu à? Đây là búa của anh đại Bàn Cổ đó, Hiên Viên kiếm chẳng qua chỉ là cây kiếm tùy thân của Hoàng Đế thôi.”

“Có tác dụng gì?”

“Còn tốt hơn cả tốt nữa ấy chứ! Chỉ cần ghi lại nơi chốn và tọa độ trước, thì trong trạng thái không phải chiến đấu có thể truyền tống đi bất cứ lúc nào. Tổng cộng có thể ghi nhớ mười tọa độ, là miễn phí đó. Cho dù không biết tọa độ, ví dụ như là Tiên giới, thì ta cũng có thể chọn tùy cơ truyền tống đến nơi nào đó trên Tiên giới. Cứ thế Quỷ giới, Ma giới, Tiên giới, Sơn Hải giới, Vân Trung giới, muốn đi đâu cũng có thể đi được tuốt.”

“Cho ta mượn chơi mấy ngày đi!” Trong mắt Tôn Minh lóe lên ánh sao ngay, đây chính là ‘xe công’ như trong truyền thuyết đó nha! Tốc hành bằng đường riêng, lại không cần phải giao phí đi đường, phí bảo dưỡng đường nữa, quả thực là dụng cụ thiết yếu để giết người cướp của, ở nhà hoặc du hành mà.

“Ta còn chưa chơi nữa này! Chờ ta chơi mấy ngày trước rồi đưa ngươi.”

“Trước tiên để ta chơi một chút nào.” Vừa dứt lời, “Vù” một tiếng, Đường Hoa đã biến mất tiêu, Tôn Minh tức giận bừng bừng: “Bà nội nó, nó còn là dụng cụ chạy làng hạng nhất nữa. Tiểu nhị, đừng đưa đồ ăn lên. Ta đệt mà!”

Sương Vũ đang xử lý sổ thu chi tháng này ở Hoàng Sơn thì đột nhiện “Vù” một tiếng, Đường Hoa xuất hiện: “Hây! Lão bà, huynh yêu muội.” Sau đó “Vù” tiếng nữa, hắn biến mất.

“…” Ảo giác, nhất định là ảo giác. Sương Vũ khép lại bờ môi đang hé ra vì sửng sốt của mình, lắc lắc đầu rồi tính toán tiếp. Tên nam nhân chết tiệt kia thực sự có sức hấp dẫn đến vậy sao, thế mà trong lúc mình làn công sự cũng xuất hiện ảo giác nữa thế này?

* * * * * *

“…” Đường Hoa vã mồ hôi hột, búa Bàn Cổ thế mà đã phát sinh trục trặc rồi. Hắn vội vàng kiểm tra, thế mới phát hiện vẫn còn bị hạn chế, đó là mỗi ngày chỉ truyền tống được hai lần thôi. Trong khi truyền tống sẽ có xác suất nhất định khiến hôn mê ba ngày.

“Đang ở đâu đây nhỉ?” Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, nhớ lại rồi giật mình, mình đang định đi dọa Huy Hoàng, cho nên đã truyền tống tới Côn Lôn rồi. Đường Hoa bèn nhắn tin hỏi Huy Hoàng, Huy Hoàng trả lời: đang ở bang hội thu trang bị tăng xác suất bạo kích.

Không có việc gì chạy đến đây làm chi nhỉ? Đúng rồi, nghe nói viên châu cuối cùng là Thủy Linh đang ở trên tay của chưởng môn Côn Lôn là Túc Dao. Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc, xong nhắn tin đi: “Huy Hoàng, có người định ám sát chưởng môn của ngươi.”

“Đệt, ai nhàm chán đi ám sát NPC của môn phái vậy?”

“Đông Phương Gia Tử.”

“… Giờ Thìn sẽ xuất hiện ở giữa điện. Cấp năm mươi, rất rác rưởi, có điều giết nàng xong sẽ kích động đến kiếm trận của Côn Lôn, cẩn thận đó nhé.” Huy Hoàng ngắt bảng nhắn tin. Mấy NPC của môn phái đấy đều có thể giết được, hơn nữa tu vi đều chẳng ra cái gì, trừ Đường Tăng ra, NPC của tất cả mọi môn phái cũng chỉ có chưởng môn Thục Sơn là đạt tới được nhất kiếp thôi. Nếu kẻ giết là đệ tử trong môn phái, vậy phiền phức lắm, còn nếu là người ngoài môn phái thì sẽ kích động đến kiếm trận của môn phái. Uy lực của kiếm trận loại này ngang với kiếm trận của bang hội cấp tám, lại thêm NPC lại chỉ rớt được sách kỹ năng nhập môn của môn phái, cho nên chẳng có ai có hứng thú với họ cả. Mà cho dù có giết rồi, ngày hôm sau cũng sẽ nảy mới ra thôi. Huy Hoàng thầm đoán có phải vì chưởng môn nhà mình nhìn Đường Hoa một cái khiến cho hắn nảy lên xúc động muốn ám sát hay không.

* * * * * *

Lúc này là đúng ngay giờ Thìn, Đường Hoa bay thẳng đến chỗ đại điện, thấy chưởng môn Côn Lôn là Túc Dao đang một mình quỳ trước tượng của Cửu Thiên Huyền Nữ khấn vái buổi sáng… Từ đây có thể thấy thần tiên mất phúc đức tới cỡ nào, người ta tốt xấu gì cũng cung phụng ngươi, quỳ vái ngươi, thế mà ngươi nói trở mặt là trở mặt ngay. Theo Tây Du Ký mà nói thì bất kính với thần phật sẽ bị báo ứng, ví dụ như là bị khô hạn, thủy tai hoặc ôn dịch gì đó, nh