
hông? – Nó còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã ngắt lời. – Anh đã tự hứa với lòng, dù bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải khiến em tha thứ cho anh.
Gióng nói của hắn đột nhiên trầm xuống, mang một chút ưu thương khó tả.
– Em luôn cố chấp với anh, không chịu tha thứ cho anh. Anh biết, trước đây anh đã quá hèn nhát. Là anh sai rồi! Là anh không tốt với em. Tất cả đều là lỗi của anh. Du, nhưng anh thực lòng yêu em. Tình yêu khắc cốt ghi tâm này anh vĩnh viễn không quên. Với anh, em là cả thế giới. Em xa anh, mang cả thế giới ra đi. Chỉ còn lại mình anh cô độc trên thế gian này, vậy thì sống vì ai? Sống để làm gì?
Nó không biết nói gì, cũng không thể nói gì, bởi nước mắt đã chặn hết tất cả. Nước mắt không ngừng rơi xuống. Em đã tự hứa với lòng sẽ không khóc vì anh nữa, nhưng anh vẫn làm em yếu đuối. Vì em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh, nên không thể nào đóng băng trái tim mình với anh.
– Ha ha, Du, em nói xem, nhảy từ tầng 5 xuống có chết không? Ha ha, chắc chắn là có nhỉ, hơn nữa còn chết rất khó coi. Nhưng mà không sao, chết rồi là hết, khó coi hay dễ coi cũng chẳng quan trọng nữa. Du!… Anh yêu em!
Hắn vội vã cúp máy. Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên đôi má, giọt nước mắt hiếm hoi cảu một thằng con trai.
Nó run rẩy nhìn màn hình điện thoại, cố gắng gọi lại nhưng hắn không nghe máy. Nó hốt hoảng bấm loạn xạ, đến khi đầu dây bên kia cất tiếng, nó mới biết mình đã gọi cho Nhiên.
– Nhiên, cậu có biết Lâm đang ở đâu không?
– Lâm, cậu ấy… a, cậu ấy vừa ở cạnh mình mà. Đâu rồi?
– Cậu đang ở đâu?
– Nhà hàng Liên Hoa, bọn mình đang dự tiệc.
– Được, cảm ơn cậu!
Nó vội cúp máy. Bỏ mặc đôi mắt âm trầm của My cùng đôi mắt ngạc nhiên của Kiệt, nó chạy như bay trên đường. Đôi mắt không biết từ lúc nào đã ướt nhòa. Yêu và hận, giờ phút này chỉ còn lại yêu thương. Hận thù đã sớm tan biến. Tình yêu đã chiến thắng tất cả. Nhưng… giờ phút này liệu có còn ý nghĩa? Khi mà người nó yêu thương đang muốn rời bỏ thế giới này.
Đôi chân bé nhỏ không ngừng chạy, càng lúc càng nhanh hơn. Tim đập dữ dội trong lồng ngực. Một cảm giác sợ hãi lấn át tất cả lí trí của nó. Đôi mắt nâu trầm ấm chợt hiên lên trước mặt. Nó khóc, khóc không ngừng. Xin ông trời, đừng để mọi chuyện xảy ra như vậy! Xin anh… anh đừng đi!
Chương 11: Kí ức của Kiệt
Sợ hãi, lo lắng, nó liên tục vẫy taxi nhưng chẳng có chiếc nào dừng lại. Trái tim đập càng lúc càng nhanh. Cứ nghĩ rằng cả đời cũng không thể tha thứ cho hắn, nhưng đến giờ phút này, nó nguyện xóa bỏ tất cả kí ức đau thương, chỉ cần hắn đừng rời đi, nó nguyện đem tất cả đau khổ vùi sâu, để trở lại ngày đầu tiên.
Nhà hàng Liên Hoa hiện lên trước mặt. Nó không suy nghĩ gì, chạy thẳng vào trong. Vớ đại một người hỏi thăm, nó lập tức lao tới chỗ cầu thang, đi lên tầng 5. Chết tiệt! Rộng như vậy biết tìm thế nào bây giờ? Hình như vừa rồi Nhiên nói bọn họ đang dự tiệc. Nhưng bao nhiêu phòng thế này, biết bọn họ dự tiệc ở phòng nào? Hơn nữa cũng chưa chắc hắn đã có ở đó.
Chiếc kim đồng hồ chầm chậm chuyển động. Mỗi tiếng “tíc tắc” như cứa vào lòng nó. Bao nhiêu lo lắng đè nặng trong đầu. Biết tìm hắn ở đâu đây?
“Vì sao đó xa mãi xa rồi
Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần
Và khi một lúc đêm buông xuống phía trời cao riêng một mình anh chờ…”
Nó vội vã lôi máy ra. Nhìn cái tên trên màn hình, trong lòng bỗng nổi lên một tia hi vọng. Nó vội vã bắt máy:
– Alo!
– Du, cậu tới chưa? Mau ra ban công tầng 5. Lâm đang ở đây!
– Được, tớ tới ngay! À à… khoan… ban công tầng 5 ở đâu vậy?
Có Nhiên ở đó rồi, nó cảm thấy an tâm hơn. Bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh. Rộng quá! Biết vị trí ban công ở chỗ nào?
– Cậu đang đứng ở đâu?
– Chỗ cầu thang.
– Vậy cậu đi thẳng, đến cuối hành lang thì rẽ trái, đi thẳng tiếp là đến.
– Được! Cảm ơn cậu!
Nó vội cúp máy. Đôi chân bé nhỏ đã mỏi nhừ nhưng vẫn cố sức chạy theo chỉ dẫn của Nhiên. Cuối cùng cũng đến nơi. Ngoài ban công là hai bóng người, một chàng trai và một cô gái. Cả hai đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Nó mừng rỡ, vội vã chạy tới. Mùi rượu nồng nặc trong không khí khiến nó phải cau mày.
– Anh uống không ít rượu nhỉ?
Chàng trai giật mình, vội vã quay đầu lại:
– Du?
– Anh có bị điên không hả? Vì sao lại muốn chết?
Gương mặt nó đột nhiên trở nên giận dữ. Giọng nói không kìm được, cao vút lên. Hắn im lặng hồi lâu. Đôi mắt cụp xuống, ưu thương.
– Anh chỉ cần em tha thứ cho anh.
– Nếu anh chết rồi thì tha thứ cho anh còn có tác dụng gì?
– Anh không quan tâm nhiều như vậy!
Hắn lắc đầu, buồn bã nói. Cảm xúc trong lòng nó lại trào dâng. Nơi khóe mắt đã cảm thấy có chút ấm nóng. Sóng mũi bắt đầu cay. Giọng nói nghẹn ngào cất lên:
– Tại sao anh ích kỉ như vậy? Anh chết đâu phải chỉ có mình anh đau. Anh không nghĩ tới những người khác sao? Cha mẹ anh, bạn bè anh, và còn cả… em nữa…
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy đầu có hơi cúi xuống, đôi má có chút hồng lên.
– Em… vừa nói gì?
Hắn nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó đột nhiên nhào tới. Đôi tay vòng qua cổ hắn, đầu gục trên đôi vai hắn:
– Xin anh đấy, đừng bỏ em! Em sai rồi, em không đúng, em k