Old school Swatch Watches
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323215

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

ổ xuống đất. Hắn lập tức lấy chân chống xuống, sau đó lấy lại thăng bằng, tiếp tục đuổi theo. Chiếc ô tô đằng trước điệu nghệ lướt qua từng khúc cua một cách nhẹ nhàng. Dám chắc là kẻ lái chiếc xe đó đã đi con đường này không ít lần rồi. Còn hắn, mặc dù có thể vượt qua nhưng hết sức nhọc nhằn. Địa hình ở đây thực sự vô cùng khó đi. Vừa ngoằn ngoèo lại vừa nhấp nhô, quá nhiều dốc cao nha.

Chật vật bao nhiêu lâu, hắn mới dần quen được một chút địa hình ở đây, vẫn chuyên tâm nhìn chiếc xe phía trước, không một phút lơ là.

“Kéttttttttttttttttt”

Đằng trước vang lên một tiếng phanh xe kéo dài. Hắn cũng vội vàng dừng lại. Trước mặt hắn là một căn biệt thự sang trọng, rất lớn, nhưng lại ở một nơi quá mức vắng vẻ thế này.

“Bộp bộp”.

Người đàn ông từ trên xe bước xuống, vỗ tay, mỉm cười tỏ ý khen ngợi:

– Khá lắm!

– Quá khen!

Hắn nhếch mép, nụ cười lạnh lùng mà ngạo nghễ vô cùng.

“Cạch”. Một tiếng động nhỏ vang lên bên tai. Hắn biết đó lá tiếng lên đạn. Khẩu súng nhỏ tỏng phút chốc đã kề sát đầu hắn. Người đàn ông phái trước mỉm cười, bước tới gần:

– Chàng trai trẻ, cậu cũng quá liều mình. Một mình lại dám xông vào địa bàn của ta?

– Tôi đã dám tới đây tất đã xác định lành ít dữ nhiều, tất nhiên là không sợ. – Nụ cười trên gương mặt hắn vẫn ngạo mạn như vậy.

– Tốt! Một chàng trai rất khá. Chúng ta đi. Tôi sẽ xử lí cậu sau.

Người đàn ông ra hiệu cho thuộc hạ lôi hắn cùng Lâm phu nhân đi. Hắn lặng lẽ nhìn tòa biệt thự trước mặt, môi mím chặt. Nó có lẽ đang ở bên trong.

Hãy chờ anh! Dù bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ cứu em..

– Hai vị khách quý, mời ngồi!

Người đàn ông ra hiệu cho đám đàn em lui xuống. Hắn và Lâm phu nhân bước tới, ngồi trên chiếc ghế đối diện người đàn ông áo đen.

– Con gái tôi ở đâu?

Lâm phu nhân cau mày, vô cùng sốt ruột, không một chút bình tĩnh nào nữa. Hắn vẫn im lặng, chỉ đưa mắt thăm dò người đàn ông cùng căn biệt thự này.

– Lâm phu nhân không cần nóng vội. – Người đàn ông lại nở nụ cười bình thản. – Lâm tiểu thư vẫn rất an toàn. Đợi một chút người của tôi sẽ dẫn cô ấy tới đây.

Lâm phu nhân ôm chặt chiếc vali trong tay, vẻ mặt bà hiện lên sự căng thẳng hiếm thấy. Bình thường tính tình bà rất thoải mái, lại có phần giống trẻ con, thật chẳng mấy khi bắt gặp nét lo lắng trên gương mặt bà như thế này.

– Chàng trai trẻ! – Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía hắn, mỉm cười lên tiếng. Thấy hắn nhướn mày, anh ta nói tiếp. – Có thể tự giới thiệu về mình chút không?

– Hoàng Thiên Lâm.

Phu ra ba chữ ngắn gọn, hắn lại im lặng, tuyệt không nói thêm một tiếng. Người đàn ông nhíu mày đôi chút, hỏi:

– Cậu có quan hệ gì với nhà họ Hoàng của tập đoàn Denka không?

– Anh hỏi làm gì? Liên quan gì đến anh không?

– Tò mò thôi mà. – Người đàn ông mỉm cười. – Cảm thấy cậu rất có phong thái cao quý, nên cho rằng thân thế cậu không bình thường.

– Vậy thì sao? – Hắn bình thản hỏi.

– Không có gì! Vậy cô gái trong kia là thế nào với cậu? Vì sao phải mạo hiểm cứu cô ấy thế?

Hắn khẽ mỉm cười, mái tóc đỏ rực khẽ nghiêng nghiêng.

– Vợ chưa cưới.

Lại là ba chữ ngắn gọn, không chút thừa thãi. Người đàn ông cũng không hỏi gì nữa, im lặng thưởng thức tách trà trước mặt. Hắn cũng không có vẻ gì lo sợ khi ở trong tay địch, ngược lại còn rất ung dung, bình tĩnh. Hắn đang đánh giá ngôi nhà này, tính kế để lát chạy trốn. Nhiều khả năng bọn bắt cóc sẽ không để ba người trở về.

– Mẹ…

Một giọng nói run rẩy kèm theo sự kích động vang lên. Lâm phu nhân sững người, cánh tay ôm vali của bà lập tức thả lỏng. Bà run run quay người lại. Khi hình ảnh của cô gái đằng sau vừa lọt vào tầm mắt bà, bà lập tức lao tới, ôm chầm lấy con gái.

– Du…

– Mẹ…

Nó cũng ôm chầm lấy mẹ, đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ. Hắn vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng đôi mắt luôn nhìn nó, mỉm cười ấm áp. Nó cũng nhìn hắn, đôi mắt ánh lên chút hạnh phúc ngọt ngào.

– Con không sao chứ?

Lâm phu nhân nhìn con gái từ trên xuống dưới, còn xoay nó mấy vòng. Nó cười một cách gượng gạo:

– Con không sao mà.

– Không đúng!

Lâm phu nhân đột nhiên au mày, kéo con gái lại gần. Chiếc váy trắng của nó đã lấm lem, bẩn một cách thảm hại. Mái tóc vốn được cặp gọn gàng, uốn xoăn một cách cẩn thận giờ cũng rối tung lên, trông chẳng ra hình thù gì. Lâm phu nhân cau mày đẩy bàn tay của nó đang cố nắm giữ cánh tay phái ra.

– Mẹ…

Nó thốt lên một tiếng khe khẽ, nhưng vẫn bị Lâm phu nhân gạt tay ra. Trên cánh tay phải của nó là những vết dao còn mới, máu vẫn còn đang chảy. Lâm phu nhân đau xót ôm con gái vào lòng, quắc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế:

– Thế này là thế nào? Các người chẳng phải đã nói con gái tôi được an toàn.

Người đàn ông có vẻ cũng bất ngờ, cau mày một chút. sau đó quay sang nói với một tên đàn em:

– Gọi tiểu thư tới đây!

Tên dàn em “dạ” một tiếng rồi vội vã chạy đi. Người đàn ông tiến lại gần, định xem xét vết thương của nó.

– Tránh!

Hắn đứng chắn trước mặt anh ta, giọng nói lạnh lùng, sắc bén khiến những người xung quanh không lạnh mả run.

– Các người không biết chữ tín viết như thế nào sao? – Hắn nhíu mày, vẫn là giọng nói lạn