
chóng trở về bên nhau…
“Ừ, anh nhận lời.”
Phải, hai năm đi tìm cô, anh chỉ cần nhanh chóng về bên cô thôi mà. Nhưng…
Lại “Nhưng”!
Chương 46: AI MẠNH MẼ HƠN AI?
Khánh Vinh, tao sẽ không bao giờ thua mày! Tao hận mày vì đã chia rẽ hạnh phúc của anh ấy! Anh ấy đã không được cười, anh ấy lúc nào cũng phải sống trong u buồn, trong dằn vặt, trong hối hận, cũng chỉ vì thằng khốn là mày! Tao thực sự muốn giết chết mày!!”
—-
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để có thể mang lại nụ cười cho anh. Em không thích Thanh Linh, nhưng có lẽ em giống cô ấy, em yêu anh vì em muốn anh vui. Anh cười đẹp lắm, anh biết không? Tại sao anh cứ phải dằn vặt mình, tự mắng chính mình trong khi ai cũng có sai lầm cả? Cho dù anh có là ai, thì em vẫn biết, anh không xấu xa hay bỉ ổi, đê tiện như Khánh Vinh nói. Anh rất tốt, và đã yêu ai thì yêu thật lòng. Em ghen tỵ với Thanh Linh lắm anh à, vì cô ấy được anh yêu, được trường tồn vĩnh cửu trong trái tim của anh. Giá mà, tình yêu đó cũng dành cho em, thì tốt biết bao nhiêu…”
—
“Em đã ích kỷ, em muốn giết Thanh Linh, em muốn xóa cô ta ra khỏi cuộc đời của anh để em có được anh! Nhưng em không thể làm như thế. Không phải vì cô ấy, mà vì anh. Vì anh đã yêu cô ấy rất nhiều, em biết em không thể thay thế cô ấy được.”
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để mang lại nụ cười cho anh”. Câu nói đó, chính cô đã nói ra mà. Đã từng là một người con gái không bao giờ chịu thua bất cứ khó khăn nào, sẵn sàng lao vào hiểm nguy dù có đang đau đớn. Phải…Vì anh. Vì anh mà cô có động lực để đứng lên. Cho dù cô biết rằng, cô có mang được nụ cười cho anh, thì hình bóng người con gái kia trong lòng anh đã khắc sâu tới mức thành một vết thương trong trái tim anh rồi.
Nhưng cô đâu có muốn giành giật với ai? Cô chỉ muốn sống vì những gì mình muốn. Vì những thứ đó để cô có động lực bước đi. Giờ cô buông xuôi tất cả hay sao?
Cô đang ở đâu đây? Ở cái nơi nào xa hoắc lạ lẫm mà cô đơn đến thế này? Không có một ai bên cô cả, mọi thứ cứ lờ mờ nhưng tâm trí cô thì hỗn loạn biết bao ký ức xảy đến trong quá khứ. Cả vui lẫn buồn, cô đều nhớ tất, cô vừa sợ lại vừa muốn với lấy chúng. Nhưng sao tất cả cứ vô hình đến thế? Người cô như rơi trong khoảng không lạnh lẽo, đơn côi. Cô sắp chết sao? Khi chết hóa ra cô đơn đến nhường ấy…
Không!!! Cô muốn gặp anh! Cô không muốn chết trong câm lặng như thế.
Mạnh Bảo, là em đã bước vào cuộc sống của anh, là em làm xáo trộn tất cả. Nhưng cũng là vì em yêu anh kém gì cô ấy? Em cũng chỉ muốn được gặp anh, được anh ở bên tiếp sức ình. Chẳng lẽ…em cứ mãi là người đến sau ư…?
Người đến sau…chẳng bao giờ thắng được…Em thắng được rất nhiều người. Em thắng được cả Khánh Vinh. Nhưng em không thắng được cô ấy, đúng không…? Có phải anh đang ở bên cô ấy không? Anh có nhớ em không? Chắc là có nhớ, nhưng không phải toàn tâm toàn ý nhớ, bởi lòng anh cũng nào quên được cô ấy.
Anh…em không muốn đi…Em muốn thấy anh…Nhưng, em không thắng được nữa rồi…
Anh…Vĩnh biệt anh…Cuộc sống này, em giữ lại cũng chẳng ích gì…
“Trời ơi, không kịp nữa rồi, khẩn trương lên!!! Mau cứu cô ấy!! Cô ấy còn thở không!!??”
“Lấy bình oxi ra đây!!”
“Tỉnh lại đi cô gái, chúng tôi cần sức chịu đựng của cô! Chúng tôi sẽ hết sức để cứu cô, nhưng cô không được bỏ cuộc!!!”
Vân Trang quay cuồng vì những tiếng gọi đến tuyệt vọng của các bác sĩ đang cố giành giật lại sự sống cho Phương Nhi. Bệnh của cô chưa đến giai đoạn quá nguy kịch, nhưng giờ có vẻ cô đã buông xuôi. Hình ảnh Phương Nhi mạnh mẽ trong trận đấu võ với Khánh Vinh và cô gái đang lả đi trên giường bệnh thật sự khiến Vân Trang như vỡ toang cảm xúc. Cô ngã ra sau, nhưng Minh Thiên nhanh chóng đỡ lấy cô. Nước mắt chan chứa rơi ra, cô khóc nấc lên, người run bắn. Không…Phương Nhi, cô gái đó không thể chết! Không đáng phải chết!
Vân Trang bỗng đứng lên, chạy vụt đi trước sự ngạc nhiên của Minh Thiên.
“Thiệt tình thì trông trẻ cũng vui, bọn trẻ trong chùa cũng ngoan lắm, mỗi tội là nhiều nên các sư cũng vất vả.”
“Thảo nào mà dạo này em gầy đi.” – Mạnh Bảo lắng nghe cô kể chuyện.
“Không sao! Những đứa trẻ đó thật tội, chẳng còn cha mẹ…”
Nói đến đó, bất giác Thanh Linh cúi mặt buồn bã. Mạnh Bảo cười an ủi:
“Trước cuộc thi đấu võ với Khánh Vinh, anh cũng đến thăm mộ cha em rồi.”
“Vậy ư? Đã quá lâu em không về thăm ông.”
“Chắc hẳn ông rất nhớ em.”
“Và Thanh Chi nữa.”
Mạnh Bảo đang ngạc nhiên thì Thanh Linh nói tiếp:
“Chính ông trước khi qua đời đã bảo em chăm lo cho Thanh Chi. Ông rất yêu con bé. Em vẫn muốn con bé nhận ra sai lầm và quay trở lại, đừng đi theo lầm lỗi. Nhưng nói thế em cũng sợ chính em. Nhỡ đâu em cũng đi theo lầm lỗi như nó…”
“Không đâu.” – Anh nắm lấy tay cô – “Em sẽ là em, không bao giờ có chuyện em đi theo sai lầm được. Anh tin em! Em có thể vượt qua khó khăn mà.”
“Được rồi!” – Cô đặt tay kia lên tay anh – “Giờ anh cũng phải vượt qua đã. Em sẽ đi lấy thuốc cho anh, được chứ?”
Anh mỉm cười gật đầu. Cô nhìn anh cười, lòng ấm áp đến lạ. “Anh tin em”, cô sẽ nhớ câu nói này. Cô hài lòng đi ra mở cửa.
“Hả!??” –