
quại cái bụng vì cú đấm mạnh như muốn đâm thủng bụng hắn của cô. Cô lạnh lùng tiến tới, đạp tiếp vào bụng hắn phát nữa khiến hắn ngã lăn ra đất. Cô cúi xuống, nắm áo hắn lôi hắn dậy, nhìn thẳng hắn và cười-khinh-bỉ:
“Mày giỏi võ hơn rất nhiều người, và hôm nay sức khỏe của mày hơn tao rất nhiều, mày có thể thắng tao một cách xứng đáng nếu như mày biết thi đấu sòng phẳng…”
“Câm đi…”
“Nhưng hôm nay tao thấy mày yếu hèn hơn ai hết! Mày nghĩ gì khi huênh hoang cho rằng Mạnh Bảo và Thanh Linh thua mày là tao cũng thua mày? Mạnh Bảo, Thanh Linh cũng vì không lường trước được độ hèn hạ của mày nên mới thua mày thôi! Mày mạnh thật, mày khỏe thật, nhưng chỉ là một thằng ham giải thưởng, ham tiền bạc, được voi đòi tiên, sẵn sàng làm chuyện bỉ ổi nhất vì những thứ đó. Mày nên nhớ, chẳng có ai là không có điểm yếu, và điểm yếu của mày lại hiện ra khi mày cố tình nói những chuyện để hạ gục người khác.”
“Mày…”
“Nếu như mày cứ câm mồm mà đánh, mày thắng tao là cái chắc! Vì giờ tao yếu hơn mày rất nhiều! Nhưng mày quá sai lầm khi nghĩ rằng mấy lời khích bác của mày làm tao nhụt chí, cúi xuống nhường chiến thắng ày. Mày nghĩ tao ngu ngốc vì yêu Mạnh Bảo? Mày nghĩ Mạnh Bảo là một kẻ hay ghen, có thể làm tổn thương người khác? Hay là chính mày đã đánh thức ác quỷ trong lòng anh ấy, mày nên nhận ra điều đó chứ!” – Phương Nhi nói đến lạc cả giọng, giọng cô lại to và vang khắp khán đài, khán giả ngơ ngác không hiểu cô nói gì…
Chỉ có chàng trai ấy là hiểu tất cả.
“Khánh Vinh, tao sẽ không bao giờ thua mày! Tao hận mày vì đã chia rẽ hạnh phúc của anh ấy! Anh ấy đã không được cười, anh ấy lúc nào cũng phải sống trong u buồn, trong dằn vặt, trong hối hận, cũng chỉ vì thằng khốn là mày! Tao thực sự muốn giết chết mày!!” – Phương Nhi chẳng thể kiềm chế cơn tức giận.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” – Tiếng thét vang như sấm khắp khán đài.
“Mạnh Bảo…” – Cô giật mình ngẩng lên.
“Ban tổ chức, trận đấu đã hết thời gian rồi phải không?” – Anh quay lại ban tổ chức.
“Đúng, đã hết rồi. Quá 5 phút rồi!”
“Thế sao còn để cô ấy phải đứng đó nữa!” – Anh nhảy xuống, đẩy mấy người bảo vệ ra đi thẳng vào sân đấu, bước tới chỗ Phương Nhi kéo cô dậy – “Cô gái này đã chiến thắng! Đội võ mang tên cô ấy trở thành quán quân năm nay, phải không mọi người?”
“ĐÚNG!!! CÔ ẤY ĐÃ CHIẾN THẮNG!!” – Khán giả reo hò ầm ĩ.
“Đội trưởng, đội chúng ta thắng rồi! Đó là chiến thắng của cậu đó đội trưởng!!!” – Cả đội cô nhẩy cẫng lên vì vui.
“Phương Nhi, cô ấy thật tuyệt vời!”
“Một cô gái đáng khâm phục!”
“Cô ấy là vô địch!!”
Những lời tán dương không ngớt vang lên khắp sân đấu, Phương Nhi cũng đã quay lại được với niềm vui chiến thắng của mình. Khóe mắt cô cay cay vì cảm động, cô không biết nói gì nữa khi được mọi người hò reo cổ vũ như vậy. Cô thắng thật sao? Cô đã thắng tên Khánh Vinh đó, cô đã thắng bản thân mình, cô đã vượt qua đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần để có thể đứng lên.
Trước đó tôi đã từng sợ hãi
Khi tiến tới một điều gì đó lớn lao hơn
Nhưng giờ tôi đã biết điều đó thuộc về tôi, tôi sẽ bắt lấy nó
Chỉ cần tiến lên và cố gắng
Chẳng ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi đâu (–> lời dịch tên chap)
Không có điều gì gọi là quá muộn cả!
Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến bạn tin tôi
Một ngày nào đó, tôi sẽ có tất cả những thứ mà tôi cần
Một ngày nào đó thôi, đừng cố gắng mà nói rằng tôi không thể
Và giờ, tôi viết lên ánh sáng cho tương lai chính mình
Xem đi, tôi luôn tiến tới và sẽ không dừng lại!
Một ngày nào đó, rồi bạn sẽ biết tôi là ai
Tôi sẽ bay thật cao và đầy tự do
Đó là số phận của tôi, hãy chờ xem, một ngày nào đó chẳng xa”
(One day – Charice)
Mạnh Bảo nhìn Phương Nhi:
“Đi thôi, em đừng đứng ở đây nữa.”
“Vâng.” – Cô cũng mỉm cười đi cùng anh.
Nụ cười đó của cô làm lòng anh đau như dao cắt. Sao cô có thể cười được như thế? Anh cảm thấy giận và ghét chính mình. “Mạnh Bảo, sao một cô gái tốt thế này lại phải hy sinh vì cái thằng như mày chứ? Mày xứng đáng gì, mày có điểm gì tốt, mày chỉ làm tổn thương những người con gái yêu mày, thế mà cô gái này đã chấp nhận chiến đấu với Khánh Vinh “vì nhiều thứ”, nhưng cái lý do quan trọng nhất vẫn là “Anh ấy đã không được cười, anh ấy lúc nào cũng phải sống trong u buồn, trong dằn vặt, trong hối hận, cũng chỉ vì thằng khốn là mày – Khánh Vinh!””
“Anh nghĩ cái gì đấy, đi thôi!” – Phương Nhi giục.
“Ờ đi thôi, về mừng chiến thắng của em thôi.”
Nhưng kẻ đang ngồi đằng sau không để họ đi dễ dàng như vậy. Hắn rút ra một con dao…được cất trong áo…
“Con khốn Phương Nhi! Tao không chịu được mày nữa rồi!”
Hắn hoàn toàn không còn lý trí, cầm dao nhắm thẳm vào lưng Phương Nhi.
Đúng lúc đó, Mạnh Bảo quay lại:
“Trời ơi, cẩn thận, Phương Nhi!!!”
Anh vội ôm Phương Nhi vào lòng, chắn cho cô và…
“MẠNH BẢO, KHÔNG!!!” – Cô hét lên.
Chương 32: CHỈ CẦN NGÀY HÔM NAY
Phập! Con dao đâm thẳng vào cánh tay của Mạnh Bảo, máu tràn ra đỏ cả tay áo anh. Anh nghiến chặt răng, vẫn ôm lấy Phương Nhi để che chắn cho cô. Nhưng vết thương không cho anh giữ cô được, anh quỵ xuống vì đau. Phương Nhi bàng hoàng còn Khánh