
ền thông Nguyên Dã, Lý Thừa Trạch dẫn thư kí và nhân viên pháp vụ xuống xe. Hoàng Thịnh Vỹ vì sốt ruột nên đích thân xuống đón tiếp, làm bộ cười lớn rồi giang t ôm anh. Lý Thừa Trạch vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi: “Lão Hoàng, đừng nhiệt tình quá thế, tôi không tiêu hóa nổi đâu.”
Hoàng Thịnh Vỹ buông anh ra nhưng không tức giận vì cách xưng hô nữa, ngược lại còn nhiệt tình dặn dò người bên cạnh gọi điện bảo An Dao đến. Trong thang máy Hoàng Thịnh Vỹ tò mò hỏi: “Cậu nên biết ngôi sao giành giải nam chính xuất sắc nhất cát xê cũng tăng theo, tình hình mà tốt thì An Dao không kiếm được giá đó đâu, sao cậu còn thêm một giải nữ diễn viên phụ nữa?”
Lý Thừa Trạch cố ý tỏ ra nghĩ ngợi rồi đáp: “Đúng thế, sao tôi không nghĩ tới điều này nhỉ? Đúng là không nên đổi, nếu bây giờ hối hận….”
Hoàng Thịnh Vỹ vội vàng xoa dịu anh: “Hối hận cái gì chứ, không sao, một mình An Dao đấu lại mười người. Dù sao chỉ là một giải nữ phụ và một giải nam chính, cậu sợ gì chứ?”
Trong lòng Lý Thừa Trạch đang cười lớn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ chau mày, điệu bộ đăm chiêu nghĩ ngợi.
Hoàng Thịnh Vỹ thấy vậy cũng thầm rủa mình ngu dốt, không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Trong phòng làm việc, những người không liên quan đi hết ra ngoài, hai bên bắt đầu tiến hành đàm phán hợp đồng.
Hợp đồng do Lý Thừa Trạch sai người chuẩn bị, luật sư của Hoàng Thịnh Vỹ xem rất chăm chú.
Hoàng Thịnh Vỹ liếc nhìn hợp đồng, hỏi: “Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất không viết vào à?” Trong hợp đồng chỉ ghi chú Lý Thừa Trạch dùng năm triệu tệ để chuộc thân cho An Dao, không nhắc gì đến giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Chương 06 phần 2
Lý Thừa Trạch đánh mắt ra hiệu cho thư kí Amy.
Cô rút một bản phụ lục hợp đồng ra đưa cho Hoàng Thịnh Vỹ.
Phụ lục hợp đồng chỉ có một câu đơn giản: “Lý Thừa Trạch nhường cho công ti truyền thông Nguyên Dã giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Kim Hoa.” Dưới hợp đồng là tên của Lý Thừa Trạch.
Hoàng Thịnh Vỹ cực kì hài lòng liền cầm bút kí tên vào hợp đồng.
Quá trình kí kết diễn ra thuận lợi. Lúc Lý Thừa Trạch cùng mọi người xuống dưới lầu thì gặp An Dao đứng trước cửa. Cô mệt mỏi bước vào, Lý Thừa Trạch vẫn chưa quên vụ giày cao gót của An Dao nên giữ khoảng cách nhất định với cô.
“Cô An, chúng ta lại gặp nhau rồi, trùng hợp quá.”
An Dao trợn mắt nhìn anh, đang định đi vào trong thì Lý Thừa Trạch gọi lại: “Tôi đã chuộc cô ra rồi, vì thế cô nên đến công ti chúng tôi kí hợp đồng mới.”
An Dao đứng sững lại, thư kí Amy lấy hợp đồng ra cho cô xem, An Dao xem xong hợp đồng, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, cô liền theo anh lên xe.
Xe nhanh chóng lao đi.
Amy không nhịn được, cô bật cười thành tiếng: “Nhường giải cho công ti truyền thông Nguyên Dã? Sếp định chuẩn bị sau khi giành giải mới đề nghị với ban tổ chức nhường giải hay trước khi tranh giải?”
Lý Thừa Trạch cười nhạt, không nói gì.
Amy nói: “Theo tôi thấy chắc chắn sếp sẽ đợi giành giải xong mới đi nói với Hoàng Thịnh Vỹ rằng: ‘Lão Hoàng, bây giờ tôi nhường cho anh giải này’. Tôi nghĩ chắc chắn Hoàng Thịnh Vỹ sẽ tức chết mất.”
Lý Thừa Trạch cười tươi rói: “Amy, cô có phần phải nói huỵch toẹt ra thế không?”
Amy lắc đầu, mỉm cười sâu xa: “Sếp, anh có thể không đen tối tới mức rõ ràng như vậy không?”
Ba người ngồi ghế sau, Lý Thừa Trạch ngồi giữa, anh khẽ dựa người về phía An Dao rồi ghé sát người cô, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô, hỏi: “Cô không chuẩn bị cảm ơn tôi à? Quên giao dịch giữa chúng ta rồi à?”
Cô không quên giao dịch giữa cô và anh, nhưng trong đầu cô bây giờ lại là khuôn mặt hớn hở của Lăng Bách, sau này cùng một công ti với anh, nghĩ tới đố trái tim cô lại đập thình thịch, không thể kiềm chế được niềm vui sướng đang lan tỏa khắp cơ thể. Đột nhiên cô nhớ tới hôm đó, anh ép cô vào tường, cuồng nhiệt hôn cô.
Xe đi mỗi lúc một nhanh, thời gian tích tắc trôi qua từng giây từng phút. Không biết bao lâu sau xe chợt dừng lại. Cả người cô cũng khựng lại theo, cô vội vã nhìn ra ngoài cửa xe. Tòa nhà cao hơn ba mươi tầng, bốn chữ “Kình Vũ Bách Xuyên” như rồng bay phượng múa ốp ngoài tường, nhìn rất khí thế.
Cô xuống xe, bước lên từng bậc thang.
Cô không biết tương lai sẽ ra sao, thậm chí cô không biết Lý Thừa Trạch có trả lại sự trong sạch cho cô hay không, có giúp cô khôi phục lại vị trí hay không? Nhưng đời người giống như một canh bạc, có thắng thì có thua. Cô không được lựa chọn.
Lý Thừa Trạch vừa dẫn cô bước vào tòa nhà công ti đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên. Đột nhiên từ trong đám đông một chú chó Sharpei màu vàng đất chạy ra, mặt nó nhăn nheo nhưng nhìn rất đáng yêu. Nó chạy đến dụi dụi chân Lý Thừa Trạch, anh không đếm xỉa đến nó mà dẫn mọi người vào thang máy chuyên dụng.
An Dao tựa lưng vào thành thang máy lạnh lẽo, tim đập càng lúc càng nhanh.
Bỗng dưng Lý Thừa Trạch dựa sát vào cô, tay đặt cạnh đầu cô, chỉ cách cô một ngón tay, anh ghé sát tai cô, cười nói: “Con chó đó tên Lão Hoàng.” An Dao chưa kịp phản ứng thì anh đã mỉm cười, hạ giọng bổ sung thêm: “Con chó ban nãy c