Scandal Giá Trên Trời

Scandal Giá Trên Trời

Tác giả: Liên Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 10.00/10/300 lượt.

nhà đóng kín, anh đập cửa, bên trong không có bất cứ tiếng động nào. Một người hàng xóm tốt bụng đứng bên nói với sang: “Mấy hôm nay không thấy ông ấy ra ngoài.”

Lăng Bách ngước nhìn ban công nhà hàng xóm, anh nhanh chân chạy sang nhà người ta rồi trèo lên ban công tầng hai. Chân giẫm vào ống nước, anh nhảy sang ban công nhà An Dao. Tất cả mọi người đứng bên đều nín thở. Anh tiếp đất an toàn, chạy ngang vào trong phòng, anh nhớ ra điện thoại ở tầng một nên lao ngay xuống. Vì cửa tầng một đóng kín nên bên trong tối om.

Anh lần mò bấm công tắc điện, cảnh tượng trước mắt khiến anh thót tim, dây điện thoại ở dưới đất, người nằm dưới đất đang nắm chặt ống nghe, mặt đầy máu, có chỗ máu đã đông lại, nhưng đáng sợ hơn là máu tươi đang không ngừng chảy ra. Anh mặc kệ tất cả, bế ông lên rồi lao ra ngoài cửa.

Anh vừa lên xe, tài xế lập tức đưa hai người tới bệnh viện thị trấn.

Đến bệnh viện, bắc sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu, bên ngoài bệnh viện lụp xụp, trợ lí đang giúp anh xử lí vết máu trên người.

Chị Phân hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì vậy?”

Anh trả lời: “Lao phổi.”

Chị Phân trợn tròn mắt, nghiến răng gào lên với vẻ không thể tin nổi: “Cậu điên à, đó là bệnh truyền nhiễm đấy.”

Anh mệt mỏi nhìn chị, lưng tựa vào tường, cả người rã rời tới cực điểm. Ban nãy khi ôm ông An vào lòng, người ông mềm nhũn, oặt ra như đã chết, anh không dám đặt tay lên mũi ông kiểm tra hơi thở, bởi vì mũi chảy toàn máu tươi, thậm chí khóe miệng cũng chảy máu. Anh chỉ biết ra sức lau máu cho ông, giây phút ấy anh cảm thấy mình thật sự bất lực.

Một tiếng sau bác sĩ bước ra, sắc mặt khó đăm đăm.

Anh không dám hỏi, lo lắng dựa vào bức tường lạnh lẽo, đợi bác sĩ tuyên bố.

Bác sĩ nói: “Cần phải chuyển viện gấp. Tình hình của ông ấy thực sự quá nghiêm trọng, không chỉ vỡ huyết quản, huyết áp quá cao dẫn tới chảy máu não, mà phổi cũng chảy máu không cầm được, chỉ cần di chuyển nhẹ là máu chảy ra ngay, có thể gây tắc khí quản bất cứ lúc nào. Hơn nữa người bệnh còn xuất hiện triệu chứng tim phổi suy kiệt, phù nề, nếu không chuyển viện thì e rằng không kịp nữa. Đương nhiên, bệnh viện chúng tôi sẽ cho xe cấp cứu đưa hai người đi.”

Y tá đẩy xe cáng ra đưa lên xe cấp cứu. Anh lên xe cấp cứu cùng ông, tài xế lái xe đi sau. Không khí trong xe rất căn thẳng, Lăng Bách ngồi lặng im, không dám nói câu nào.

Ông An nằm trên giường bệnh thở từng hơi nặng nề. Bỗng nhiên khó nhọc mở mắt ra, vất vả đưa tay lên, lắc tay Lăng Bách: “Bác muốn về nhà, bác không đi chỗ khác…”

Lăng Bách nuốt nước mắt an ủi ông: “Chúng ta phải chuyển viện, xin bác đừng cố chấp nữa, chúng ta chuyển viện thì sẽ chữa được bệnh.”

Ông khẽ lắc đầu: “Vô ích thôi…” Giọng ông trầm xuống, yếu ớt thì thào: “Cầu xin cháu… lá rụng về cội…”

Y tá đi cùng ngăn cản: “Không thể về được, bây giờ ông không chỉ bị cao huyết áp, còn bị lao phổi đến xuất huyết, nếu không đưa tới bệnh viện thì không kịp nữa.”

Ông cố chấp nói: “Lăng Bách… bác biết, không, không kịp nữa.” Ánh mắt ông như đang cầu cứu.

Đúng thế, tới bệnh viện thành phố phải mất mấy tiếng, ông không thể gượng được.

Lăng Bách nắm chặt tay ông, những ngón tay gầy guộc đáng thương. Tay ông run rẩy trong tay anh, hơi thở đứt quãng, máu từ miệng trào ra, ông run rẩy: “Cầu xin cháu đấy…”

Khóe mắt Lăng Bách cay cay, nước mắt rơi xuống: “Không được, chúng ta phải chuyển viện, không thử thì sao biết là không cứu được?”

Ánh mắt tối sầm, ông run run giơ tay kia lên, lấy trong túi áo ngực ra một tấm ảnh, người trong ảnh thần thái tươi vui, gương mặt giống hệt An Dao. Nước mắt ông trào ra áp tấm ảnh vào ngực, tay ấn mạnh tấm ảnh, dường như đây là lần cuối cùng được gần gũi với người này.

Lăng Bách lặng lẽ khóc, đầu ngoảnh đi không dám nhìn ông.

Xe cấp cứu lao ra đường cao tốc.

Ông An mệt mỏi ngủ thiếp đi. Xe cấp cứu tới bệnh viện, hộ lí liền lập tức đưa ông vào phòng cấp cứu, lúc điền hồ sơ bệnh án tay Lăng Bách run run, chữ anh vốn viết rất đẹp nhưng bây giờ lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh điền xong hồ sơ rồi đứng ở cấp cứu, ngẩng đầu nhìn đèn phòng cấp cứu, màu đỏ như máu ấy khiến người ta hoảng sợ.

Điện thoại reo, là chị Phân gọi tới.

Anh buồn bã nghe máy: “Mấy hôm tới e rằng em không thể làm việc được, phiền chị từ chối giúp em. Em biết làm như thế không đúng, nhưng bác ấy…” Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: “Bác ấy bệnh nặng, em phải ở bên bác ấy, chị có thể cho em thời gian vài ngày không?”

Chị Phân sững lại, lần này không mắng anh nữa mà tỏ vẻ thông cảm: “Tôi hiểu, cậu cứ chăm sóc ông ấy đi, tôi sẽ giải thích với mọi người. Dù sao album của cậu cũng bán chạy, có hủy bỏ một số hoạt động quảng bá cũng không sao.”

“Cám ơn chị.”

Đột nhiên chị Phân nói: “Lăng Bách, cậu là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp, có thể gánh vác cả thế giới thay bạn gái… cậu xứng đáng để An Dao yêu, càng xứng đáng để bất cứ người nào trên thế giới này yêu cậu. Thực ra tôi cứ nghĩ mãi, tại sao cậu lại đối xử tốt với bố cô ấy như thế, thậm chí ngay cả bệnh viện truyền nhiễm cũng không sợ. Nhưng tôi đã hiểu, đây chắc là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tôi sẽ giải


XtGem Forum catalog