Old school Swatch Watches
Say năm tháng

Say năm tháng

Tác giả: Vân Gia

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 8.5.00/10/651 lượt.

ân huệ của hắn sao, giống như chung một phe sao? Như vậy cũng có thể đánh nhau? Thiên giới cũng thật là kỳ quái. . . . . . Mặc kệ mặc kệ, tóm lại ngư ông đắc lợi chính là chúng ta, ha ha. Hả, linh chủ ngài làm sao vậy?”

Vẻ mặt Thanh Dao rất khó coi, tái nhợt đến dọa người.

“Ta không sao, ngươi trước đi xuống đi. Đừng quên nói cho các nàng biết không nên nói linh tinh, cô cô sẽ mất hứng.”

Q.2 – Chương 11: Chưa Từng Cầm Tay Ngắm Khói Mây (2)

Thanh Dao làm thế nào cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, tại sao Minh Thiệu và người kia đánh nhau? Là bởi vì như vậy nên người kia mới không tới Tê Phương thánh cảnh?

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên thân kiếm phản xạ ánh sáng chói lóa làm Thanh Dao đau mắt, ê ẩm, cay cay. Nàng rút Trấn Thiên Kiếm từ trong vỏ, suy nghĩ kỹ, bộ dạng Minh Thiệu ở trong cảnh vật không ngừng đánh thẳng vào thị giác của nàng. Trong hoảng hốt tay nàng run lên, mũi kiếm sắc bén rạch một vết thương ở ngón giữa, đau đớn lập tức tràn ra.

Máu chảy ra rất nhanh, rơi vào trên thân kiếm, đỏ đến chói mắt. Phản ứng đầu tiên của Thanh Dao chính là vội vàng lấy khăn lụa từ trong tay áo để lau, làm được một nửa, tay cầm khăn lụa chợt dừng ở không trung bất động. Bởi vì từ trong kiếm nàng thấy được một cái bóng, một bóng dáng nữ nhân.

Nữ tử bạch y quay đầu mỉm cười, dung mạo thiên nhân, khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả mặt trời trên cao treo ngoài cửa sổ so với nàng ấy cũng mất đi ánh sáng trong nháy mắt.

Đối với nàng, Thanh Dao một chút cũng không xa lạ gì, “Vị Hi? Cô là Vị Hi?”

Bên trong ánh sáng phản chiếu của kiếm, Vị Hi cười tựa như bạch liên nở rộ.

Thanh Dao lặp lại một lần: “Cô là Vị Hi sao?”

“Ta chính là cô nha.” Vị Hi mỉm cười mở miệng, mái tóc đen bay lên, xinh đẹp đến kinh ngạc.

Thanh Dao hoài nghi đây là ảo giác của mình, nàng dùng sức trừng mắt nhìn, sau đó nàng nhanh chóng cảm thấy hối hận khi làm như vậy. Khi mở mắt lần nữa, bên người nàng không còn là Tê Phương thánh cảnh quen thuộc, mà là Địa phủ âm u làm trái tim nàng băng giá ngàn vạn năm.

Trước đá Tam Sinh, bụi hoa bỉ ngạn, bạch điệp nhẹ nhàng, hồi ức Vong Xuyên.

Nam tử áo đen cùng nữ tử áo tím cầm tay đứng ở bên cầu Nại Hà, trong ánh mắt bi thương có niềm tin kiên định không thể xóa nhòa.

“Nàng đã nghĩ kỹ?” Nam tử áo đen hỏi.

Nữ tử áo tím chậm rãi mở miệng: “Cho dù mãi mãi không thể làm người, ta cũng không oán không hối.” (không oán trách, không hối hận)

Tâm Thanh Dao lạnh như băng. Nàng hiểu đây đã là chuyện xưa mấy ngàn năm trước, tựa như ban đầu ở trong ảo cạnh nàng thấy mọi chuyện bên Hi Di trì. Nàng chỉ là một người khách qua đường, mặc dù biết tất cả chuyện sắp phát sinh, cũng không có năng lực sửa đổi.

Tuyên Ly một thân áo đen đang cùng nữ tử nhân gian mà hắn yêu cầm tay ước hẹn. Thanh Dao không biết đây là kiếp thứ mấy của hắn, điều nàng quan tâm nhất cũng không phải là chuyện này. Giờ phút này, lòng của nàng đã sớm bị bạch hồ điệp bay múa trong bụi hoa bỉ ngạn lấp đầy.

Đó là Vị Hi năm đó. Cách mỗi ngàn năm, nàng ấy trơ mắt nhìn Tuyên Ly cùng những nữ tử khác yêu nhau chia xa, lòng của nàng ấy đau đến thế nào?

Lúc này Tuyên Ly cùng nữ tử áo tím từng bước một đi về phía Vong Xuyên, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ. Thanh Dao chợt hiểu bọn họ muốn làm gì, trí nhớ trói buộc ngàn năm trước phá tan, từng miếng ghép vụn lóe lên.

Bọn họ muốn nhảy xuống Vong Xuyên!

“Đợi chút !” Có người lên tiếng ngăn cản.

Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy bạch điệp hóa thành một nữ tử mờ nhạt, không thấy rõ mặt mũi, giống như là ảnh ngược ở trên mặt hồ gợn sóng. Nàng ấy từ trong bụi hoa đi ra, theo bước chân của nàng, thân hình của nàng cũng dần dần rõ ràng.

“Cô là. . . . . .” Tuyên Ly đưa mắt nhìn nữ tử áo trắng trước mặt.

Trên gương mặt Vị Hi không buồn không vui, nàng nhàn nhạt nói: “Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi không thể làm như vậy.”

“Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến ngươi.” Cô gái áo tím không vui.

“A, ta biết các ngươi muốn làm cái gì. Một vạn năm trước ta cũng đã từng như vậy, tình nguyện ở trong Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp chịu đủ khổ nạn cũng không buông tha cho phần trí nhớ kia, đáng tiếc. . . . . .”

Ánh mắt Tuyên Ly dừng lại ở trên người Vị Hi, cũng không rời khỏi. Hắn lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc cái gì?”

“Không có gì, bởi vì ta chưa từng hối hận.” Vị Hi cười nhạt.

Mặc dù đã bị tẩy đi tất cả trí nhớ, nụ cười này đối với Tuyên Ly mà nói vẫn là quen thuộc như vậy, mỗi một đời hắn đều ở trong mộng từng thấy qua nghìn lần vạn lần.

Hắn hỏi nàng: “Chúng ta quen biết sao?”

Tâm Vị Hi run lên, nàng lắc đầu: “Không biết.”

Thanh Dao nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng hiểu, nếu như không phải là vì ngăn cản Tuyên Ly làm chuyện điên rồ, Vị Hi vĩnh viễn sẽ không ra gặp hắn. Tổn thương nhiều hơn nữa, nàng có thể một người lặng lẽ chấp nhận đau đớn, tự mình liếm vết thương. Nàng cùng với bộ dạng hoạt bát linh động trước đây hoàn toàn khác biệt. Năm tháng vạn năm, thay đổi đâu chỉ dừng lại ở dung nhan, lòng của nàng sợ rằng đã sớm khô rồi.

Chuyện kế tiếp, Thanh Da