
ới mồ hôi trên cơ thể người phụ nữ tỏa ra tạo nên hương vị rất hấp dẫn, hơi thở Cố Thiên Nhân trở nên dồn dập, anh hít sâu, miễn cưỡng dạy cô một lúc sau đó rời khỏi cô ngay.
“Sao vậy, không dạy nữa sao?”.
“Bụng anh đang kháng nghị, đi ăn chút gì đã”. Giọng anh khàn khàn.
Đi ăn cơm ở một quán gần đó, không quá lớn nhưng lại rất lịch sự tao nhã.
Vận động một lúc Khương Hiểu Nhiên thấy thèm ăn hơn hiều, cô ăn hai bát cơm, đồ ăn trước mặt cũng tiêu diệt gần hết.
Cố Thiên Nhân muốn gọi thêm đồ ăn nhưng Khương Hiểu Nhiên xua tay, “Đừng gọi nữa, em không chống đỡ nổi về nhà đâu”.
Trên đường về nhà, Khương Hiểu Nhiên thấy rất mệt mỏi, bên trong xe bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp, một lúc sau cô đã nhắm mắt lại.
Xe đi chậm rãi trên con đường bằng phẳng, chỉ chốc lát đã đến cửa biệt thự.
Đến khi xe dừng lại Khương Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ say.
Ánh đèn mờ ảo trong xe chiếu xuống làm nổi bật gò má hồng hào của cô, đôi môi anh đào thật sự hấp dẫn mê người.
Cố Thiên Nhân nhìn cô thật lâu, cuối cùng không khống chế được vẻ nữ tính bao phủ cả trong xe, khẽ nghiêng người gắn chặt lên đôi môi đỏ mọng ấy, một dòng điện xẹt qua môi đến tận tim anh.
Một giây, hai giây, mười giây, anh vẫn không rời khỏi môi cô.
Người phụ nữ còn đang ngủ này vẫn chưa hiểu chuyện vừa rồi xảy ra.
Cố Thiên Nhân không đành lòng đánh thức cô, thận chí chỉ một giây ở bên cô, thế là quá tốt với anh.
“Về đến nhà rồi”. Anh nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, vẫn nên gọi cô dậy.
Khương Hiểu Nhiên dụi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, “Nhanh vậy sao”.
Khi Khương Hiểu Nhiên xuống xe, xe vẫn còn đỗ ở đó.
Đi vào khoảng sân lớn, ở giữa hoa viên có một người đang đứng trong bóng tối.
Màn đêm bao phủ anh nhưng đôi đồng tử lại toát ra màu đen sẫm hơn cả màn đêm.
Chương 44: Mâu Thuẫn
Tiếu Dương đứng ở kia, cố gắng kiếm chế cơn tức giận đang bùng lên đến đỉnh đầu.
Cô bước đến trước mặt anh, bối rối nhìn anh, “Đã muộn rồi sao anh chưa về nhà?”.
“Em cũng biết muộn rồi à, anh ở đây chờ em hai tiếng rồi đấy”. Tiếu Dương gằn mạnh từng tiếng.
Khương Hiểu Nhiên nghe được anh đã đứng chờ hai tiếng trong lòng rất áy náy, nhưng giọng điệu độc đoán của anh lại khiến cô phản cảm.
“Em cũng không bảo anh phải chờ”. Cô đi qua người anh định bước vào phòng khách.
Tiếu Dương bắt lấy cánh tay cô, “Ở bên Cố Thiên Nhân chơi thật vui vẻ nhỉ?!”.
Khương Hiểu Nhiên quay đầu nhìn anh, “Đúng vậy, em và anh ấy cùng chơi tennis, anh ấy đúng là thầy giáo tốt, hôm nay em thật sự rất vui”.
Đôi đồng tử sắc bén của Tiếu Dương nhìn thẳng cô, “Em chơi vui vẻ đến vậy sao, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có”.
Điện thoại, cô đúng là quên gọi về.
Cô không lên tiếng.
“Thậm chí cả thời gian nhận điện thoại cũng không có cơ đấy”.
Điện thoại không thấy reo mà.
“Hiểu Hiểu, lòng dạ anh không hề rộng rãi mà đi chia sẻ người phụ nữ của mình cho người khác đâu”.
“Buông ra”. Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên như phun ra lửa.
“Lúc Cố Thiên Nhân hôn em, sao lúc đó em không bảo anh ta buông ra?”.
Khương Hiểu Nhiên ngạc nhiên nhìn anh.
Giả vờ thật giống, rất giống người vô tội. Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, hẳn anh cũng không thể tin được.
Ngày hôm qua cô còn ngọt ngào tình cảm ở bên anh, nhưng ngày hôm nay lại dây dưa mờ ám với Cố Thiên Nhân, rồi lại còn cùng anh ta hôn môi.
Hai tay Tiếu Dương ôm chặt cô vào lồng ngực, không đợi cô kịp phản ứng, môi anh giữ chặt môi cô, hung hăng chà xát. Chờ đến khi cô thở không nổi, anh mới linh hoạt tiến vào, cắn mút hưởng thụ mùi hương từ cô, lưỡi vờn quanh trong miệng cô.
Lúc lâu anh mới buông cô ra.
“Thế nào, kỹ thuật hôn của ai tốt hơn?”. Anh trào phúng hỏi.
Tay Khương Hiểu Nhiên giơ lên cao nhưng không kịp hạ xuống đã bị Tiếu Dương giữ chặt trên không trung.
“Khuôn mặt của người đàn ông không phải thứ tùy tiện để người khác đánh”.
Nói xong, buông tay cô, không lưu luyến bỏ đi.
Khương Hiểu Nhiên ngơ ngác một lúc, mãi cho đến khi anh khởi động ô tô đi rồi cô mới thẫn thờ bước vào phòng khách.
Đèn phòng khách đã tắt hết, chỉ để lại một ánh đèn tường mờ ảo, mẹ và dì chắc đã ngủ cả rồi.
Cô đi lên tầng, vào phòng con gái.
Chăn đắp lên người Dương Dương đã bị đạp xuống chân, cả người đều lộ ra ngoài, có thể lạnh nên cơ thể con bé cuộn tròn như quả bóng.
Khương Hiểu Nhiên kéo chăn đắp lên người con bé, sau đó nhét mép chăn dưới người con.
Trở lại phòng, còn chưa rửa mặt cô đã nằm gục lên giường.
Chỉ mong ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết mọi cảm giác khó chịu hôm nay.
Tiếu Dương lái xe như bay trên đường lớn, cảm giác như mọi cảnh vật lướt qua như điện xẹt sẽ kiềm chế được phần nào những tức giận rất muốn bùng phát trong anh.
Vừa rồi đi ra sân, vẫn thấy xe Cố Thiên Nhân đỗ bên ngoài, dường như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh ta.
Chờ khi anh lái xe đi rồi, Cố Thiên Nhân mới khởi động ô tô.
Động đến shiwei (phiên âm của từ 是唯: là duy nhất) của anh, nằm mơ đi, Khương Hiểu Nhiên là của anh, ai cũng không thể khiến anh buông tay cô ra.
Cứ nhìn xem, ai mới là người cuối cùng đạt được thắng lợi.
Về nhà, trước mắt lại hiện lên hình