
ừng mắt:
“Mày thật lắm chuyện, còn trẻ mà như bà già lẩm cẩm ấy, chú và dì so với cha mẹ tao còn sáng suốt hơn, mày yên tâm đi! Mà phù rể là Đường sư huynh đó, mày thấy tao tìm phù rể có xứng đôi với phù dâu không? Cái gì gọi là ly hôn hay không ly hôn, tao còn thấy tức vì mày được gả sớm hơn tao, tao còn tính nhờ mày làm phù dâu, không ngờ ông trời còn đứng về phía tao, không ngờ mày lại ly hôn. Ha ha!”
Hàn Dẫn Tố có chút dở khóc dở cười, Mộ Phong xưa nay đã bộc trực như vậy, cũng là cô gái lương thiện nhất. Nhưng về Đường Tử Mộ….
Hàn Dẫn Tố khẽ cau mày, cô không cho rằng mình và Đường Tử Mộ có điều gì đó mờ ám nhưng Mộ Phong và Hoàng Thế Vinh lại cố tình muốn gán ghép cho hai người bọn họ làm Hàn Dẫn Tố rất bất đắc dĩ.
Chương 43
Chương 43
Nằm ở trên giường Mộ Phong, Hàn Dẫn Tố quét qua mấy lượt, gian phòng này không lớn lại có chút bừa bộn quen thuộc khiến cô không khỏi có phần hoài niệm. Trước kia khi học Đại học vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè cô không ít lần ở Mộ gia. Gia cảnh nhà Mộ gia cũng chỉ bình thường nhưng lại hạnh phúc đến bình lặng, có lẽ chính loại hạnh phúc bình lặng này đã khiến cho Mộ Phong có tính cách chính nghĩa và thiện lương như vậy.
Trên tủ đầu giường có một bức ảnh chụp cô và Mộ Phong lúc còn học đại học. Ảnh Hàn Dẫn Tố chụp không nhiều lắm, khi đó cô cũng không có nhiều cơ hội để vui đùa, tấm ảnh này là chụp khi hai người còn làm nhân viên tiếp thị trên đầu vẫn còn đeo mấy hình thù ngộ nghĩnh, là người khác giúp họ chụp..
Trong tấm ảnh hai người đều mặc đồ nhân vật hoạt hình, Mộ Phong là vịt Donald còn cô là chuột Mickey. Một tóc ngắn một tóc dài ghé vào ống kính trên mặt vẫn còn mang theo những giọt mồ hôi trong suốt, tóc cũng dính bết vào thái dương nhưng nụ cười đến tươi trẻ rạng rỡ động lòng người.
Mộ Phong đoạt lại nhìn qua một chút không hài lòng mà nói:
“Mày xem mày đó, nhìn lúc đó mày xinh đẹp như vậy còn tao béo ụt ịt tròn như trái táo đỏ, nhìn mặt vừa đúng to gấp đôi mặt mày.”
“Hì hì”
Hàn Dẫn Tố cười, tóm lấy mặt Mộ Phong cẩn thận quan sát nửa ngày, hết sức nghiêm chỉnh nói:
“Giống như quả táo có cái không tốt, Hoàng Thế Nhân nhà cậu chắc chắn là thích ăn táo rồi, nếu không thì không thể nào có thể gấp đến mức như vậy mà cưới cậu về nhà. Chỉ sợ là xuống tay chậm, quả táo này sẽ bị người khác gặm.”
Khuôn mặt tròn vo của Mộ Phong ửng hồng, lúc định thần lại trợn mắt véo hông Hàn Dẫn Tố:
“Được, mày dám giễu cợt tao này, xem cửu âm bạch cốt trảo….”
“Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Trong trong vang lên tiếng cười đùa thanh thúy, đột nhiên Mộ Phong dừng lại, chỉ tay vào cổ của Hàn Dẫn Tố:
“Đây là cái gì?”
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, ba chân bốn cẳng đẩy cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên qua loa gạt đi:
“Không có gì.”
Ngẩng đầu chỉ thấy khuôn mặt mập mờ tỏ vẻ cái gì ta cũng biết của Mộ Phong, sao Mộ Phong có thể dễ dàng tha cô như vậy. Ngồi dậy chống nạnh, giọng nói có mấy phần uy hiếp:
“Hàn Dẫn Tố thành thật khai ra hay là chờ tao dùng nghiêm hình phục vụ? Thẳng thắn được khoan khồng, kháng cự bị nghiêm trị, đây là chính sách của quốc gia, hơn nữa….”
Mộ Phong đưa tay lên chỉ vào cổ áo của cô:
“Tao cứ thắc mặc vì sao mày mặc áo cổ cao như vậy hóa ra là trong đó có mờ ám, mau khai ra, là ai? Chẳng lẽ mày cùng Đường sư huynh gạt tao và Hoàng Thế Nhân lén lút qua lại?”
Hàn Dẫn Tố liếc cô một cái rồi nghiêm túc nói:
“Mình và Đường sư huynh làm sao có thể, cậu và Hoàng Thế Nhân nhà cậu từ nay cề sau đừng nhiều chuyện nữa kẻo mình và Đường Sư huynh khó nhìn mặt nhau, hơn nữa….”
Mặt cô đỏ lên, có mấy phần ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn:
“Hơn nữa mình đã có bạn trai, hôm nào đó sẽ giới thiệu cho cậu.”
Hai con mắt Mộ Phong trợn tròn:
“Bạn trai? Cái gì mà bạn trai? Người nào à?”
Ánh mắt cô sáng lên, chân mày khóe mắt không tự chủ mà mang theo chút phong tình động lòng người:
“Lần trước mình và cậu từng nói về một vị quân nhân, cậu còn nhớ không?”
“Quân nhân?”
Mộ Phong suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới hình như là có người như vậy, khi đó cô còn nói vị quân nhân này có tình ý với Tố Tố:
“Mày bảo là người giúp mày khuân đồ, vị sĩ quan Thượng Tá đó sao?”
Hàn Dẫn Tố khẽ vuốt cằm, mặt Mộ Phong tựa như hai cái đèn pha phát hết công suất soi bạn thân nửa ngày. Không trách mà hôm nay cô thấy Hàn Dẫn Tố có cái gì đó không bình thường, bao nhiêu vẻ u buồn trên người được quét sạch, mỗi hành động đều mang vẻ quyến rũ phong tình khó tảlàm hai mắt người ta sáng lên. Thì ra là có tình yêu xoa dịu.
Hàn Dẫn Tố bị Mộ Phong soi có chút rợn tóc gáy, vừa định lùi lại sau thì bị Mộ Phong bổ nhào về phía trước té nhào lên giường nhìn cô chằm chằm:
“Nói mau, hai ngươi đến đâu rồi? Nắm tay, hôn nhau, lên giường…..”
Đến cả cổ Hàn Dẫn Tố cũng đỏ bèn dùng sức đẩy Mộ Phong ra:
“Cậu cũng sắp kết hôn rồi còn điên điên khùng khùng như vậy, cẩn thận không Hoàng Thế Nhân ghét bỏ cậu.”
Mộ Phong chu mỏ:
“Hắn ghét bỏ tao á? Thôi đi! Tao mong còn không được đấy.”
Mộ Phong thấy mắt Hàn Dẫn Tố lóe lên bèn tính đổi chủ đề đánh trống lảng, lại hiểu tõ hai người đã làm gì rồi, tính tình