XtGem Forum catalog
Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324422

Bình chọn: 8.00/10/442 lượt.

vốn cảm thấy không cần thiết phải nói rõ ràng, đêm hôm đó, cái đêm mà cô đã nằm trong lòng anh kia đã không cần phải nói rồi. Cô là của anh, đời này là vậy. Nhưng nghĩ đến lúc anh vừa quay đi tiểu nha đầu này dám đùa anh mà không thèm nhìn thử anh là ai!

Phương Chấn Đông bị ghen tỵ gặm nuốt gần như mất đi cả lý trí, cứ phóng xe như điên như cái kiểu không muốn sống nữa. Vừa đúng dịp lái xe vào tiểu khu còn chưa xuống xe chợt lửa giận bùng lên, anh thấy một chiếc xe lớn phóng qua khiến anh vừa lúc nhìn thấy Hàn Dẫn Tố đang ngồi ở ghế lái phụ.

Sau khi ăn cơm Hàn Dẫn Tố không đi xem phim mà cô cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, bọn họ hai đôi nam nữ ghép thành đôi đi xem phim nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng. Hơn nữa đối phương là Đường Tử Mộ cô càng nên cẩn thận để tránh sinh ra hiểu lầm.

Mà cô cũng thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Từ quê trở lại cô còn chưa vào nhà đã đến phòng tranh. Nhà một tháng chưa về không biết đã thành dạng gì rồi. Lúc cô đi vội vàng còn chưa kịp thu dọn đồ ăn trong tủ lạnh và quần áo ở ngoài ban công chưa lấy vào.

Đường Tử Mộ rất có phong độ, thúc giục Mộ Phong đi cùng bạn tốt còn mình lái xe đưa Hàn Dẫn Tố về. Cô cũng không muốn phiền đến anh nhưng anh cố ý muốn đưa đi khiến cô không tiện cứng rắn mà cự tuyệt. Dù sao thì hai người trừ quan hệ sư huynh sư muội thì anh còn giúp cô quá nhiều.

Còn một chút nguyên nhân nữa đó chính là em gái của Phương Chấn Đông. Thấy em gái của anh cô mới ý thức được bối cảnh hiển hách của anh. Chỉ vì cảm giác trong ngực anh quá hạnh phúc, quá ấm áp khiến cô quên đi khoảng cách giữa hai người, quên đi thực tế.

Cô là một người phụ nữ đã ly hôn làm sao có thể xứng với Phương Chấn Đông. Mặc dù anh có bờ vai vững chãi nhưng cũng không phải là nơi cô có thể dựa vào. Cô độc tự ti như thủy triều cuốn tới trong nháy mắt đã nhấn chìm đi một cái gì đó mới nhen nhóm khiến lòng cô trở lại còn một mảnh hoang tàn.

Phương Chấn Đông mím chặt đôi môi mỏng, nheo mắt quan sát người đàn ông từ trên xe bước xuống. Mặc dù đang ghen tỵ như ngòi thuốc nổ đang cháy sẽ nổ tung ngay lập tức nhưng anh không thể không phủ nhận người đàn ông kia rất xuất sắc. So với chồng trước của Hàn Dẫn Tố, người đàn ông này khiến cho Phương Chấn Đông có chút lo lắng.

Nhưng chỉ là một chút, cho tới giờ Phương Chấn Đông anh chưa từng sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào. Đối thủ mạnh đến đâu cũng chỉ là bại tướng dưới tay anh, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ. Tình trường cũng như chiến trường, không khác biệt nhau là mấy.

Chỉ là qua điện thoại nghe cháu anh nói cô gái nhỏ này đang ăn cơm cùng với người đàn ông khác khiến sự đố kị bốc lên như lửa không thể dập tắt được. Huống chi hai người còn thân thiết trước mặt anh như thế này khiến nắm đấm của anh kêu răng rắc. Nếu để lính Đoàn Tăng Cường nhìn thấy chắc chắc sẽ biến xa tám trượng.

Hàn Dẫn Tố xuống xe không khỏi sợ run cả người, cứ có cảm giác có chút lạnh lẽo bao vây người mình liền không tự chủ ôm lấy cánh tay.

Đường Tử Mộ cũng để ý đến hành động của cô, săn sóc lấy khăn quàng cổ của mình xuống định quàng cho cô nhưng cô lui thật nhanh về phía sau, chớp mắt mấy cái, cười cười:

“Sư huynh, em đã đến nhà, cám ơn anh rất nhiều!”

Đường Tử Mộ dừng tay lại một chút rồi nhìn lên trên lầu nhẹn nhàng nói:

“Có cần anh tiễn em lên lầu không?”

Hàn Dẫn Tố vội vàng xua tay:

“Không, không cần, thật cảm ơn sư huynh đã giúp đỡ em rất nhiều. Anh còn phí công mời em đi ăn cơm thật là ngại, hôm nào rảnh em sẽ mời anh.”

Trong lòng Đường Tử Mộ xông lên một tia tiếc nuối nhưng rất nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp:

“Chính em nói đó, nhớ giữ lời.”

Hàn Dẫn Tố cũng cười:

“Vâng, được ạ.”

Dưới đèn đường, cô cười như ánh trăng rẽ mây, ánh sáng như bạc khiến Đường Tử Mộ khẽ ngẩn ra. Cô phất tay một cái:

“Em lên trước, sư huynh lái xe cẩn thận.”

Cho đến khi thân ảnh cô biến mất thì Đường Tử Mộ mới có chút buồn bã, không khỏi lắc đầu cười khổ. Tuy mình nói với Thế Vinh kiên định như thế nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn không khỏi phiền muộn.

Đường Tử Mộ buồn bã xoay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy Phương Chấn Đông đang nhảy từ xe Jeep xuống đi tới. Mặc dù đèn đường mờ mờ, bóng đêm thâm trầm nhưng cái loại khí thế bức người không thể che đi được.

Xe Jeep giấu trong bóng tối nên anh không để ý, người đàn ông kia đi tới lướt qua anh, anh nhìn thấy ba ngôi sao trên cầu vai xẹt qua lóe lên khiến không khỏi kính nể. Đây là một vị quân nhân là Thượng Tá, chẳng trách khí thế lại bức người như vậy.

Phương Chấn Đông cũng không nhìn Đường Tử Mộ mà lướt qua luôn, đứng bên cạnh không biết có phải Đường Tử Mộ có cảm giác sai hay không mà anh cảm thấy người đàn ông này toát ra đầy vẻ đối địch. Nhìn vị quân nhân lấy chìa khóa ra mở cửa chính đi vào anh mới không khỏi bật cười, xoay người lên xe rời khỏi tiểu khu.

Phương Chấn Đông mặc dù rất tức giận nhưng không phải không biết phân biệt thị phi. Anh vô cùng rõ ràng rằng người đàn ông đưa Hàn Dẫn Tố về chưa bao giờ là trọng điểm. Mà trọng điểm chính là cô gái nhỏ đang ở trên lầu kia. Trọng điểm