
hếch miệng cười yếu ớt.
Mà cô bé cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, vừa lúc đáp lại nụ cười yếu ớt dịu dàng kia, nụ cười không cách nào biến mất khỏi ký ức của cô. Nụ cười đó trong nháy mắt làm ấm áp trái tim rét lạnh của cô, khiến cô thấy được hi vọng của cuộc sống.
Diệc Tâm Đồng dùng gối đầu che kín mặt, nỗi đau từ tim vẫn lan tràn, từ nay về sau nụ cười đó không hề nữa thuộc về cô nữa, bởi vì cô phải đi.
CHƯƠNG 9: THÓI QUEN ĐÁNG SỢ
Khi cô xách theo va li hành lý đã thu xếp xong xuất hiện ở cầu thang thì người đàn ông đáng nhẽ đã đi làm lại ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng. Cô cúi đầu điều chỉnh cảm xúc khổ sở lại thật tốt, thở ra một hơi, giẫm lên cầu thang xoắn ốc từ từ đi xuống.
Mạc Duy Dương ngẩng đầu nhìn cô, để đồ ăn trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt cô, tầm mắt nhẹ nhàng liếc về va li hành lý của cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
– Đều thu dọn xong cả rồi sao?
Cô không trả lời anh, chỉ gật đầu một cái.
Thấy dáng vẻ này của cô, tay anh duỗi ra một cái, đem đầu cô đè vào ngực của anh, ngón tay vén sợi tóc bên tai cô lên, giọng khàn khàn:
– Đến nhà Vũ Lạc Trạch ở một tháng!
Ngón tay cô dùng sức nắm chặt va li hành lý, ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi hỏi:
– Tại sao?
– Em nên thử học cách độc lập!
Cô trầm mặc không nói, hốc mắt đỏ một mảng, anh chê cô là phiền phức của anh sao?
Cô hít mũi một cái, tay chầm chậm nâng lên sau đó đẩy anh ra, lôi va li hành lý sau lưng, lập tức đi về phía trước, tay anh duỗi ra giữ cánh tay của cô lại.
– Buông tay!
– Quản gia sẽ lái xe đưa em tới nhà Vũ Lạc Trạch, em biết chưa? – Anh lo lắng dò hỏi.
– Nếu muốn để tôi độc lập, vậy còn lo lắng cái gì? Người cũng sắp xếp toàn bộ kế hoạch thật tốt, tôi còn có thể làm gì? Tôi đi. . . . . . tôi đi đến nhà Vũ Lạc Trạch, tôi sẽ đi ngay bây giờ! – Cô gái vẫn luôn luôn dịu dàng rốt cuộc cũng không nhịn được kích động thét to với anh.
Sau khi thét xong, toàn bộ nước mắt cô như suối nước trào ra, lấy mu bàn tay loạn xạ lau lau nước mắt trên mặt, sau đó nghẹn ngào nói:
– Thật xin lỗi ~
Mạc Duy Dương đưa tay sờ sờ đầu của cô:
– Không có việc gì, đi đi!
Cô che miệng đi khỏi trước mặt anh, đi tới xe riêng, cô dừng bước, không nhịn được xoay người, ghi nhớ hình dáng ngôi biệt thự lần cuối cùng trong lòng, cắn môi dưới, cô chui vào trong xe riêng.
Chuông điện thoại di động vang lên không biết bao nhiêu lần, cô không nhận, chỉ đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Cho đến khi có một tiếng báo tin nhắn vang lên, cô mới lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn:
– Chăm sóc mình thật tốt!
Diệc Tâm Đồng hít mũi một cái, ném điện thoại vào túi xách.
Xe riêng ngừng lại trước một một ngôi nhà riêng xinh đẹp, quản gia xoay người về phía cô nói:
– Tiểu thư, lúc này Vũ tổng đang ở công ty, tôi giúp cô chuyển đồ vào nhà!
– A! – Diệc Tâm Đồng đẩy cửa xe ra rồi xuống, thật may hôm nay là chủ nhật, cô không cần lên lớp.
Bắt đầu từ hôm nay, cô phải ở nơi này sao? Một tháng? Anh nói phải ở chỗ này một tháng. . . . . .
Diệc Tâm Đồng không yên lòng uống nước nóng, cúi đầu nhìn qua cái ly, trong mắt đầy bi thương thở dài nói:
– Thói quen thật sự rất đáng sợ!
Cô vẫn quen dùng chiếc ly có hình hoạt hình mà Mạc Duy Dương tặng, dép cô cũng mang không quen, cô đã quá lệ thuộc vào Mạc Duy Dương rồi!
Cô dùng bút viết xuống giấy ghi nhớ hai chữ rất lớn: ‘độc lập!’
Cô không nên cứ lệ thuộc vào người đàn ông kia. Anh nói rất đúng, cô nên độc lập, nhưng không có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy rất không quen. Mới mấy giờ thôi, cô lại có thể bắt đầu nhớ mọi thứ ở biệt thự, và anh. . .
Nghĩ đến ngày mai, cô dự định sẽ nuôi một con chó nhỏ, cho nên đi ngủ rất sớm, thế nên ngày đầu tiên cô đến ngôi nhà này, cô vẫn chưa nói chuyện với Vũ Lạc Trạch.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Vũ Lạc Trạch đã đến công ty, có điều phía dưới cái ly trong khay trà có đặt một tờ giấy, trên đó viết: “Hoan nghênh em, hi vọng em vui vẻ! — Vũ Lạc Trạch.”
CHƯƠNG 10: GẶP NGUY HIỂM
Diệc Tâm Đồng mang túi vải nghiêng người, đi một đôi giày đáy bằng, khe khẽ đẩy cửa thủy tinh của cửa hàng bán vật nuôi, chủ cửa hàng nhiệt tình tiếp đón cô vào trong.
Diệc Tâm Đồng đưa tay sờ sờ một con chó nhỏ màu trắng, con chó nhỏ lè lưỡi liếm liếm ngón tay của cô, dùng đầu thân mật cọ xát tay cô, cô không tự chủ cười một tiếng.
– Ông chủ, tôi muốn nó!
Một tay Diệc Tâm Đồng ôm con chó nhỏ, đứng ở cột đèn xanh đèn đỏ, chờ để băng qua đường.
Một chiếc hơi màu đen xe từ xa lái thẳng tới, xe hơi ngừng lại bên chân cô. Cửa sổ xe kéo xuống, một người đàn ông đeo kính đen nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô không tự chủ lui về sau một bước, ôm con chó nhỏ đi ngược lại.
Cửa xe bị mở ra, mấy người đàn ông mặc âu phục đuổi theo cô.
Mấy người đàn ông cao lớn vây quanh cô, một người đàn ông bước lên nói:
– Tiểu thư Diệc Tâm Đồng, Mạc thiếu gia cho mời!
– Mạc thiếu gia? – Diệc Tâm Đồng không hiểu nhìn bọn họ – Các người là ai? – Sao cô chưa từng gặp bọn họ, hơn nữa thuộc hạ bên cạnh Mạc Duy Dương cũng rất có lễ độ, mà mấy người đàn ông này, dù là ăn mặc hay cử chỉ lời nói cũng làm cho ngư